Đương nhiên cô ta biết thân phận của cô, có điều Lệ Thiên Minh còn chưa công khai nên cô ta cũng không nói ra, đã từng ngấm ngầm đối nghịch với Đường Thanh Tâm không chỉ một hai lần.
“Đã nói tôi coi trọng tiền của Lệ Thiên Minh, chẳng liên quan gì đến nhà họ Đường, tôi đã ra khỏi nhà họ Đường, sau này gặp mặt không cần gọi tôi là cô hai nhà họ Đường nữa, cảm ơn."
Nếu không phải mẹ bị bệnh không thể nào ly hôn với Đường Quốc Cường, cô cũng chẳng muốn liên quan nhiều đến dòng họ này.
Đường Quốc Cường đã bán đứt quan hệ người thân giữa cô và ông ta với giá ba mươi lăm tỷ, vì thế sau này cô không bao giờ muốn nghe đến cách gọi cô hai nhà họ Đường nữa.
Trương Trúc Phương cười nhạo một tiếng, vẫy tay ra hiệu bọn họ tránh ra, cô ta và Đường Thanh Tâm mới là người cùng cấp bận, bọn họ là thứ gì chứ?
Đường Thanh Tâm không nhìn cô ta mà nhìn chằm chằm vào Lệ Thiên Minh cách đó không xa.
Người nọ mặc một bộ tây trang màu đen, anh đứng đó như hạc giữa bầy gà, tuy cùng mặc màu đen như người ta nhưng lại mang đến một cảm giác rất khác biệt.
Có lẽ cảm giác được có ai đó đang nhìn mình, Lệ Thiên Minh quay đầu lại nâng ly với cô từ xa, Trương Trúc Phương đứng bên cạnh tự nhiên giơ ly đáp lại.
Đường Thanh Tâm không khỏi lắc đầu, sao Trương Trúc Phương lại tự tin dữ vậy trời?
Sau khi kính rượu xong, Trương Trúc Phương nở một nụ cười đắc ý, đầy tự tin.
Cô ta nhìn Đường Thanh Tâm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Đường Thanh Tâm, cô nói xem nếu như tôi công khai mối quan hệ giữa cô và Lệ Thiên Minh thì đám chó săn kia có làm phiền cô tới chết hay không nhỉ?”
“Tôi không biết nhưng tôi chắc chắn anh ấy sẽ không tha cho cô đâu.
Lệ Thiên Minh không muốn công khai, vậy mà cô lại có gan dám nói chuyện này ra à?” Lời nói của Đường Thanh Tâm khiến cô ta phải suy nghĩ.
“Vậy thì, nếu cô ở bên cạnh người đàn ông khác, Lệ Thiên Minh có tức giận rồi đuổi cô ra khỏi nhà họ Lệ không?”
“Nếu cô thật sự dám làm vậy thì tôi phải cảm ơn cô đấy.
Trương Trúc Phương, cô có can dám gài bẫy vợ của anh ấy hay sao?" Đường Thanh Tâm nhếch môi, sau đó đi về phía Lệ Thiên Minh.
Thế nhưng không ngờ người phụ nữ kia lại giẫm lên váy của cô, đây là một chiếc váy dài không đối xứng, bên cao bên thấp.
Bên thấp bị Trương Trúc Phương giẫm dưới chân, cô không kịp chuẩn bị nên chỉ nghe "xẹt" một tiếng, chiếc váy bị rách một khoảng lớn, còn cô cũng theo đó mà té ngã.
“Tiêu rồi.” Trong lòng Đường Thanh Tâm thầm than, trong trường hợp này mà ngã sấp xuống thì không chỉ bị thương thôi đâu, mất mặt mới là chuyện lớn.
Đường Thanh Tâm che ngực vì sợ váy bị tuột theo phản xạ, nhưng tình huống cười òa của mọi người xung quanh không xảy ra mà cơ thể của cô lại rơi vào một vòng ôm rất ấm áp.
Đường Thanh Tâm vừa định ngẩng đầu lên thì cảm thấy đầu óc choáng váng, có ai đó đã kéo cả tay lẫn cơ thể cô vào lòng, Đường Thanh Tâm lọt vào một vòng tay hết sức quen thuộc.
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?” Tuy đây là câu hỏi nhưng cũng không phải hỏi Đường Thanh Tâm, mà ánh mắt anh lại nhìn thẳng vào Trương Trúc Phương.
Cô ta vừa định giải thích thì chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lệ Thiên Minh vang lên: “Không chịu để ý gì cả, tôi sẽ gửi hóa đơn mua váy đến công ty, chiếc váy này tổng cộng là mười tỷ rưỡi."
“Hả, cái gì cơ?” Trương Trúc Phương đang sửa sang nhan sắc để đối mặt với Lệ Thiên Minh thì nào ngờ anh lại đưa một tấm phiếu nhỏ ra, yên lặng nhìn cô ta khiến Trương Trúc Phương không biết phải làm sao.
“Không sao chứ?” Lệ Bách Nhiên đứng bên cạnh nhìn Đường Thanh Tâm, váy cô bị rách toạc một khoảng làm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết khiến mấy người đàn ông xung quanh nhìn không rời mắt được.
Đường Thanh Tâm đang định lắc đầu thì Lệ Thiên Minh đã cởi âu phục ra khoác lên cho cô, ngoại trừ bắp chân thì những bộ phận khác đều bị che lại.
Ánh mắt anh lướt qua bốn phía khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi.
“Nhớ kỹ, sáng mai tôi muốn thấy số tiền được chuyển vào tài khoản đấy” Lệ Thiên Minh ôm Đường Thanh Tâm rời đi, Lệ Bách Nhiên đứng phía sau hết sức kinh ngạc, sau đó anh ấy cũng đi theo ra ngoài.
Bên ngoài, Lệ Thiên Minh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, anh vừa quay người lại thì thấy Lệ Bách Nhiên đang đứng trên bậc thang.
Lệ Thiên Minh bảo Đường Thanh Tâm chờ mình một chút, sau đó anh đi đến trước mặt Lệ Bách Nhiên.
“Qua lại với họ nhiều hơn sẽ giúp ích cho cậu, còn về phụ nữ ấy hả, càng ít tiếp xúc càng tốt".
Ý chỉ Trương Trúc Phương.
Lệ Bách Nhiên gật đầu, do dự một chút rồi nói: "Chú, lúc trước chú nghiêm túc với cô ấy sao?” Lúc nói những lời này, ánh mắt Lệ Bách Nhiên nhìn về phía Đường Thanh Tâm.
Còn