Trương Mỹ Lan chán ghét liếc nhìn Lệ Bách Nhiên, bà ta giả vờ thoải mái nói: "Được rồi! Lệ Bách Nhiên, từ nay về sau cậu hãy nhớ kỹ thứ không phải của mình thì đừng mơ tưởng tới.
Thiên Minh là người mềm lòng, tôi cũng sẽ không gây phiền phức cho các người nữa.
Nếu như có lần sau, cho dù Thiên Minh không nói cho tôi biết thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu!"
Vừa dứt lời, bà ta hừ lạnh một tiếng rồi nhấc chân bước ra ngoài.
Lúc này hai chân Lệ Bách Nhiên đã mềm nhũn, anh ấy quỳ sụp xuống! Ngay khi Trương Mỹ Lan bước ra khỏi cửa thì phía sau truyền đến tiếng hét sợ hãi, bà ta không khỏi khịt mũi xem thường: "Diễn trò yếu đuối này cho ai xem chứ!”
Hôm nay bà ta đến đây là muốn xả giận.
Lần trước, bọn họ kết hợp với bà cụ mắng mỏ bà ta đến nỗi không thể ngẩng đầu lên được.
Bà ta vẫn còn nhớ rõ mẹ của Lệ Bách Nhiên đã mang theo một đám phụ nữ quý phái để chế giễu bà ta, suýt chút nữa đã khiến bà ta muốn bùng nổ.
Hiện tại sự thật đã rõ ràng, tất cả đều là do Lệ Bách Nhiên, chính tên nhóc chết tiệt này đã ngấm ngầm giở trò.
Dù có thế nào, bà ta cũng không thể từ bỏ cơ hội tuyệt vời này được.
Tâm trạng của Trương Mỹ Lan rất tốt đẹp, bà ta đang định vừa ngâm nga một bài hát vừa trở về nhà thì bỗng nhiên lại nghĩ ra điều gì đó.
Người làm mẹ chồng như bà ta đã lâu rồi không gặp con dâu, một ngày không mắng cô thì bà ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Lúc này, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi gặp Đường Thanh Tâm.
Đường Thanh Tâm hắt hơi một cái thật to ở nhà.
Lúc cô xuất viện, Lệ Thiên Minh ở nhà với cô hai ngày rồi mới rời đi.
Lúc này ở trong nhà chỉ có bà Diệp làm giúp việc.
Cả tòa biệt thự không có thêm người nào khác, ban ngày thì cũng không sao nhưng buổi tối lại thiếu chút hơi người.
Cô đang ngẩn ngơ trong phòng thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Thanh Tâm giật mình, bất chợt cô nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Tôi đến rồi, Đường Thanh Tâm đâu?"
Bà Diệp biết bà ta, Lệ Thiên Minh đã nói với bà ấy vào ngày đầu tiên bà ấy đến đây.
Nếu một người phụ nữ trung niên ăn mặc lộng lẫy đến đây gây rắc rối thì đó là mẹ của anh, nếu bà ấy nhìn thấy bà ta đến thì nhất định phải thông báo cho anh.
Bà Diệp bình tĩnh mời bà ta vào, cung kính gọi bà chủ.
Đường Thanh Tâm nghe giọng nói bèn bước xuống từ trên tầng: "Mẹ, con đây".
Từ khi bọn họ dọn ra ngoài đến bây giờ cũng được nửa tháng rồi chưa gặp mặt nhau, thậm chí Đường Thanh Tâm còn cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy giọng nói của bà ta.
Trương Mỹ Lan liếc cô một cái, vẻ mặt đầy chán ghét: "Cô gầy như vậy làm sao có thể sinh con được? Tôi thật không biết Thiên
Minh nghĩ như thế nào, sao không tìm mầm đậu cho cô ăn chứ!” Đường Thanh Tâm cúi đầu liếc nhìn bộ ng ực có thể coi như đầy đặn của mình.
Sau đó cô lại chuyển tầm mắt về phía cơ thể Trương Mỹ Lan, nhất thời cảm thấy lép vế.
Quả thực, cô so với Trương Mỹ Lan còn kém xa, chỉ là phía trước lồi phía sau vểnh thì cô nhỏ hơn Trương Mỹ Lan không phải chỉ một ít.
Thấy Đường Thanh Tâm im lặng, Trương Mỹ Lan ngồi trên sô pha bực bội khi nhìn thấy quần áo cùng dáng vẻ ngoan ngoãn của cô: “Đường Thanh Tâm, cô lại đây! Không phải ở trong bệnh viện cô khóc lóc chửi bới rất dữ dội sao? Sao bây giờ lại câm thế này? Đây là nhà của cô, cô cũng không chào hỏi chút sao? Thật sự là một cái đầu gỗ mà!"
Đường Thanh Tâm bước nhỏ đi tới, cúi đầu giải thích: “Mẹ, đó là hoàn cảnh đặc biệt, con không chịu nổi mới nói như vậy.
Bây giờ gặp lại mẹ, con làm sao dám nói như vậy nữa!"
“Mạnh miệng! Tháng này vào ngày mấy?"
Trương Mỹ Lan cũng không quên nhiệm vụ quan trọng này, để cô mang thai và sinh con là trách nhiệm chính.
Nếu không thì cưới cô về làm gì?
Trong lòng Đường Thanh Tâm thầm than thở, Trương Mỹ Lan biết rất rõ ngày đến kỳ của cô, chỉ là ở trước mặt bà Diệp làm trò thì cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trương Mỹ Lan, Đường Thanh Tâm thấp giọng thì thào, giọng nói giống như muỗi kêu: “Vẫn như trước đây".
“Như trước đây là sao? Tôi hỏi cô cùng Thiên Minh quan hệ khi nào? Các người dọn ra ngoài cũng đã một thời gian, cơ thể hai người đều mạnh khỏe.
Thiên Minh nói cô không có vấn đề gì, chẳng lẽ cô thật sự không thể sinh con sao?"
Trương Mỹ Lan nghi ngờ nhìn cô.
Lúc trước bà ta đã bị lừa bởi những tài liệu giả mạo của Đường Tuyết Mai và suýt chút nữa nghĩ rằng cô thực sự bị vô sinh.
Đường Thanh Tâm tự tử phải nhập viện, bà ta đặc biệt yêu cầu bác sĩ kiểm tra cho cô.
Tất nhiên là bà ta thừa dịp lúc Đường Thanh Tâm đang hôn mê và Lệ Thiên Minh không ở trong phòng để làm, lần kiểm tra đó đã chứng tỏ cô không có vấn đề gì hết.
Đường Thanh Tâm cười khổ: "Mẹ, mẹ đã quên chuyện con không thể sinh con rồi sao?" Trương Mỹ Lan hừ lạnh một tiếng, trực