Chín giờ sáng trong viện dưỡng lão phía tây thành phố, trong phòng làm việc của viện trưởng có hai vị khách không mời mà đến, người đàn ông mang dáng vẻ khẩn thiết còn viện trưởng thì cau mày không nói.
“Viện trưởng Châu, bà xã và tôi là đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn, tôi làm như vậy cũng không còn cách nào khác, ông xem..."
Nói rồi, ông ta đẩy qua một bì thư bằng da bò đến, viện trưởng Châu dùng tay bóp bóp một chút rồi lắc đầu nói: "Tổng giám đốc Cường, không phải tôi cố ý từ chối, chỉ là trước đó bệnh nhân này vừa mới ký hợp đồng điều trị.
Nếu như chuyển viện giữa chừng, người nhà đến tìm thì chúng tôi cũng không chối bỏ trách nhiệm được, chuyện này hơi khó đấy".
Trong mắt viện trưởng Châu lóe lên một tia sáng, Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai nhìn nhau.
Đường Tuyết Mai khẽ đẩy ông ta, Đường Quốc Cường lại cắn răng móc một tấm chi phiếu trong cặp công văn ra rồi nói: “Viện trưởng Châu, ông xem có thể giúp chúng tôi một chút không?”
Viện trưởng Châu nhìn tấm chi phiếu, một ý cười nhỏ thoáng qua trong đôi mắt ti hí của ông ta.
Ông ta cố tỏ ra vẻ khó khăn rồi khẽ gật đầu: "Tổng giám đốc Cường, chỉ là lần này khi chuyển viện hai người phải ghi nhớ lời dặn dò của bác sĩ.
Khó khăn lắm tình trạng của bệnh nhân này mới ổn định lại được, nhất định không được để tái phát."
"Được được, chúng tôi nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của bác sĩ.
Cảm ơn viện trưởng Châu."
Lúc đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng Châu, Đường Quốc Cường và Đường Tuyết Mai nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy
sự đắc ý trong mắt đối phương.
Chiều hôm đó, Đường Thanh Tâm nhận được một cuộc điện thoại, là bên viện dưỡng lão gọi tới.
Cuộc gọi đó lập tức khiến cô hoảng sợ, chẳng lẽ mẹ cô xảy ra chuyện gì rồi sao?
Sau khi nghe xong, Đường Thanh Tâm lập tức suy sụp, mẹ cô chuyển viện rồi, họ còn không thông qua sự đồng ý của cô đã tự ý chuyển mẹ cô đi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghĩ đến đây, Đường Thanh Tâm lập tức cầm túi xách lao ra ngoài, đi thẳng đến viện dưỡng lão.
Biết là Đường Thanh Tâm sẽ đến, Đường Tuyết Mai trực tiếp chặn cô lại ở bãi đậu xe.
“Tránh ra! Đường Tuyết Mai, hôm nay tôi không có thời gian lằng nhằng với cô đâu!"
“Chát!” Đáp lại cô là một cái tát tai đau điếng.
Đường Thanh Tâm ôm mặt, vừa định nói gì đó đã bị Đường Tuyết Mai túm tóc, toàn bộ da đầu đều đau nhức.
"Con đàn bà đê tiện này! Cô đừng tưởng gả vào nhà họ Lệ rồi là có thể không coi ai ra gì! Tôi nói cho cô biết, biết điều thì mau chóng
ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lệ đi, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt".
Đường Tuyết Mai mạnh bạo ném Đường Thanh Tâm sang một bên, một chiếc ô tô đen chạy tới, Đường Tuyết Mai mở cửa rồi nhanh chóng lên xe rời đi mất dạng.
Đường Thanh Tâm ngã trên đất, thất thần nhìn chiếc xe rời đi.
Một lúc lâu sau cô mới nhớ đến chuyện của mẹ, vội vàng phủi sạch bụi trên người rồi chạy về phía phòng làm việc.
Đây là viện dưỡng lão, vì thu phí cao nên người đến khám bệnh ở đây đều có điều kiện tốt.
Lúc bác sĩ hướng dẫn nhìn thấy một người phụ nữ với khuôn mặt sưng đỏ, trên người đầy bụi bặm lao vào thì giật nảy mình, suýt nữa đã chặn cô lại.
“Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Tôi là người nhà của bệnh nhân, tại sao các người lại chuyển mẹ tôi đi khi chưa có sự đồng ý của tôi?"
Đường Thanh Tâm xuất hiện trong văn phòng với khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy, bác sĩ hướng dẫn đi theo sau.
Thấy bác sĩ bên trong xua tay, cô ta mới yên tâm rời khỏi nhưng trong lòng vẫn lầm bầm, đây mà là người nhà bệnh nhân sao?
“Tôi cũng mới nhận được tin tức, mẹ cô được Đường Quốc Cường đưa đi rồi, ông ta hẳn là bố cô nhỉ?”
“Đường Quốc Cường?"
Đường Thanh Tâm tự lẩm bẩm, nghĩ đến những lời vừa rồi của Đường Tuyết Mai, nếu không ly hôn sẽ khiến cô đẹp mặt.
Mẹ, không! “Bác sĩ, bác sĩ có biết họ chuyển mẹ tôi đến bệnh viện nào không?" Đường Thanh Tâm bước tới, hoảng sợ nắm lấy cánh tay bác sĩ.
Năm đó chính vì Đường Quốc Cường nên mẹ cô mới biến thành như vậy, bây giờ bà lại bị ông ta đưa đi, mẹ cô sẽ phải chịu sự giày vò hành hạ như nào nữa đây? Cô không dám nghĩ đến nữa.
Bác sĩ lắc đầu: “Xin lỗi cô, tôi cũng không biết.
Chỉ là trước khi rời đi bọn họ không gọi xe cấp cứu mà dùng xe của mình, có lẽ là về nhà rồi.
Hay là cô về nhà xem xem."
Bác sĩ phụ trách áy náy nhìn Đường Thanh Tâm, vừa dứt lời đã thấy Đường Thanh Tâm lao ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, bác sĩ lắc đầu, người bị đưa đi rồi, việc điều trị sau đó không thể hoàn thành