“Đường Thanh Tâm, chuyện đã tới nước này tôi cũng không muốn nhiều lời.
Nhân tiện, Thiên Minh cũng đang ở nơi này, hai người ly hôn đi.
Nhà họ Lệ chúng tôi không chứa nổi nhân vật lớn như cô".
Bà ta nói với giọng điệu lạnh lùng, thái độ lạnh nhạt, khác hẳn với vẻ khóc lóc lúc trước.
Lúc này, Trương Mỹ Lan vô cùng tỉnh táo.
Đường Thanh Tâm thấy dòng chữ trên tờ giấy kia, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Thiên Minh.
Anh đang nhíu mày định lên tiếng thì bị Trương Mỹ Lan cắt ngang: ‘Thiên Minh, mẹ không nói nhiều với con.
Tóm lại, hai người nhất định phải ly hôn ngay, không thương lượng gì hết."
"Mẹ, con cũng không nói dong dài với mẹ.
Hôn nhân của con và Thanh Tâm được pháp luật bảo vệ, mẹ không quản được và cũng không có cách nào can dự vào.
Con sẽ không ly hôn đâu."
Lệ Thiên Minh tỏ ra vô cùng kiên quyết, trả lời Trương Mỹ Lan mà không hề suy nghĩ.
Anh đưa mắt nhìn về phía Đường Thanh Tâm.
"Mẹ, con cũng thế.
Con sẽ không ly hôn đâu.
Con không thừa nhận chuyện bản thân chưa từng làm.
Bây giờ ly hôn là con tự nhận tội danh này, con không đồng ý."
Giọng nói của Đường Thanh Tâm không lớn.
Trong phòng bệnh cũng chỉ có ba người.
Câu trả lời của cô khiến Trương Mỹ Lan cảm thấy khó thở.
Trên quãng đường tới đây, bà ta đã nhận được vô số ánh mắt xem thường.
Lúc ở cổng, Trương Mỹ Lan còn gặp bà hai nhà họ Lệ và bị bà ta sỉ nhục.
Bây giờ, tính nhẫn nại của mẹ Lệ Thiên Minh đã tới cực hạn.
Bà ta lập tức đứng dậy vung tay lên định đánh cô thì bị Lệ Thiên Minh ngăn lại.
Trong mắt anh lộ ra vẻ sắc bén, dù Trương Mỹ Lan là mẹ của anh, nhưng cũng không thể đánh người một cách tùy ý được.
"Mẹ, cô ấy là vợ con.
Chuyện của chúng con hãy giao cho con xử lý.
Con cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng tới thanh danh hay lợi ích của nhà họ Lệ.
Xin mẹ đừng nhúng tay vào đời sống tình cảm của con nữa.
Nếu không, nhất định mẹ sẽ phải hối hận đấy!"
"Được, được, được!"
Trương Mỹ Lan nói liên tục ba chữ "được", các cơ thịt trên mặt đều run rẩy vì tức giận.
Bà ta quả thực đã sinh được một đứa con trai tốt.
“Thiên Minh, con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ sao? Chỉ vì người phụ nữ này? Từ khi nó vào nhà họ Lệ thì liên tiếp xảy ra chuyện.
Mẹ và bà nội con lúc nào cũng lo lắng, đề phòng.
Chúng ta chỉ hy vọng con có thể vượt qua thời kỳ u ám này.
Thế mà con lại che chở cho nó, làm mất hết mặt mũi của nhà họ Lê.
Mẹ còn mặt mũi nào mà đi gặp người bố đã mất của con nữa!"
Trương Mỹ Lan khóc như mưa, chạy vọt tới cửa sổ giơ chân ngồi lên trên, tay vịn vào khung cửa sổ làm như định nhảy lầu.
Đường Thanh Tâm giật nảy mình, cô không ngờ bà ta lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nhưng bản thân Đường Thanh Tâm cũng là người bị hãm hại.
"Mẹ! Mẹ xuống ngay đây đi, mẹ định làm cái gì vậy!” Lệ Thiên Minh vừa bước lên phía trước thì Trương Mỹ Lan nổi giận gào lên: "Đừng có tới đây, con mà tới đây mẹ sẽ nhảy xuống đấy!"
Lệ Thiên Minh dừng bước, Đường Thanh Tâm vén chăn ra đứng lên: "Mẹ!"
"Cô đừng có gọi tôi là mẹ! Đều do cô mà nhà họ Lệ chúng tôi mới bị quậy cho long trời lở đất như thế này.
Hôm nay, nếu tôi chết ở đây thì chính là do cô bức tử!"
Giọng nói của bà ta đã khiến rất nhiều người dừng lại xem, còn có người giơ điện thoại lên để chụp ảnh.
Lần này đúng là náo nhiệt.
Một đám người vây quanh xem, có người nhận ra giọng nói của Trương Mỹ Lan, biết bà ta là người nhà họ Lệ.
Đường Thanh Tâm nhìn thoáng qua Lệ Thiên Minh, anh đang nhíu mày.
Cô biết nếu đổi lại là một người phụ nữ bình thường, một khóc hai nháo ba thắt cổ thì Lệ Thiên Minh cũng sẽ chẳng để tâm.
Nhưng bây giờ lại khác, đây là mẹ của anh.
Cô quay người cầm tờ đơn ly hôn kia lên ký tên vào không chút do dự.
Lệ Thiên Minh giữ chặt tay Đường Thanh Tâm, trong đôi mắt nghiêm khắc kia ánh lên vẻ lạnh lùng khi nhìn cô.
“Em muốn làm gì?"
Đường Thanh Tâm không nhìn anh mà nhìn thẳng Trương Mỹ Lan: “Mẹ, con ký đơn ly hôn rồi, mẹ xuống đây trước đi.
Có chuyện gì thì từ từ nói".
“Cút ngay, Thiên Minh!” Trương Mỹ Lan nhìn Lệ Thiên Minh, ra hiệu cho anh ký tên.
Nếu không, bà ta sẽ nhảy xuống.
Thấy cả hai chân của Trương Mỹ Lan đã đưa ra ngoài, đây lại là tầng sáu, cảnh sát đã trải đệm khí ở bên dưới từ lâu.
Người ngoài cửa đã bị vệ sĩ ngăn lại.
Lần này, Trương Mỹ Lan chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, nếu hai người không ly hôn thì bà ta sẽ chết trước mặt anh.
Lệ Thiên Minh nhìn bà ta một chút, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ tay của Đường Thanh Tâm không hề buông.
Cô trở nên sốt ruột, Trương Mỹ Lan thì tức giận tới ói máu.
“Lệ Thiên Minh, anh có còn tính người không? Mẹ anh sắp nhảy lầu rồi mà anh còn giữ chặt tay tôi không buông!"
“Cô muốn mượn cớ này để ly hôn à? Không có cửa đâu! Trừ khi cô đưa cho tôi ba mươi lăm tỷ đồng.
Tôi không làm ăn lỗ vốn đâu!"
“Anh nằm mơ đi! Tôi không có ba mươi lăm tỷ