Mẹ Hoắc liên tục đi tới đi lui ở gần đó, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, ánh mắt bà ta hơi lóe lên: “Tùng Quân, chắc Bích Hà nhìn thấy con đuổi theo Lạc Hiểu Nhã nên ngất xỉu vì bị kích động.
Con bé hôn mê suốt ba năm, khó khăn lắm mới tỉnh lại, con đừng phụ lòng nó nhé!”
Hai mắt Hoắc Tùng Quân giật giật, một lúc sau anh đáp: “Không đâu!”
“Vậy mẹ yên tâm rồi, Bích Hà yêu con như vậy, trước đây còn cứu con một mạng, con nhất định phải quý trọng con bé.
Nhà họ An và nhà họ Hoắc chúng môn đăng hộ đối, hai đứa mới là xứng đôi nhất, Lạc Hiểu Nhã kia hoàn toàn không xứng với con.”
Mẹ Hoắc nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ của Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt bà ta lạnh dần: “Mặc dù lúc trước con lừa cưới cô ta, chỉ vì muốn lấy máu của cô ta cứu Bích Hà.
Nhưng con đã cứu mẹ nó và chăm sóc con nhỏ mù lòa đó suốt ba năm, tận tình tận nghĩa lắm rồi, sau này con đừng nên liên lạc với cô ta nữa.”
Nghe mẹ Hoắc dè bỉu “con nhỏ mù lòa”, chẳng hiểu sao trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy tức giận, anh thấy nó thật khó nghe!
“Mẹ ơi, đây là bệnh viện, mẹ bớt nói vài câu đi.”
Mẹ Hoắc bắt gặp vẻ mất kiên nhẫn trên mặt anh, lúc này mới im lặng.
Một lát sau, bác sĩ bước ra dặn dò bọn họ vài câu, nói rằng sức khỏe An Bích Hà còn rất yếu, lần này ngất xỉu là do bị kích động.
Dặn họ không nên để cảm xúc của người bệnh dao động quá lớn.
Sau khi tiễn bác sĩ rời khỏi, Hoắc Tùng Quân và mẹ Hoắc đi vào phòng bệnh.
An Bích Hà nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, cô ta nhìn Hoắc Tùng Quân bằng đôi mắt đáng thương.
“Tùng Quân ơi, em sợ lắm!” Giọng nói cô ta yếu ớt, nắm chặt tay Hoắc Tùng Quân.
Thân thể Hoắc Tùng Quân hơi cứng đờ, anh nhìn tay mình, trong lòng vô thức cảm thấy khó chịu.
Anh mượn cớ dém chăn giúp cô ta, rồi né tránh tay cô ta mà không để lại dấu vết.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
An Bích Hà nhìn gương mặt đẹp trai của anh gần trong gang tấc, nhất thời đỏ mặt, cô ta ngày càng muốn chiếm hữu người đàn ông này.
“Tùng Quân à, em đã hôn mê