Hoắc Tùng Quân cười lạnh, ánh mắt trở nên u ám.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Hiểu Nhã có thể rời đi dứt khoát như vậy.
Mắt cô không nhìn thấy, ba năm qua, cô sống dưới đôi cánh của anh.
Anh không tin rời xa anh, Lạc Hiểu Nhã có thể sống một mình.
Cô ấy sẽ quay về cầu xin anh, chắc chắn là thế!
Nhờ Lâm Tùng Châu đi cùng, Lạc Hiểu Nhã đã thuận lợi vượt qua cuộc phỏng vấn và nhận được công việc đánh đàn piano.
Lâm Tùng Châu dẫn cô tới nhà của mình, dọn sạch sẽ hết những đồ đạc gây cản trở lối đi, bày trí lại những món mà cô hết sức quen thuộc.
“Căn nhà này hơi đơn sơ, em cần gì có thể báo anh biết.
Để anh đi mua về thêm.”
“Không cần đâu ạ, tôi có chỗ ở đã là tốt lắm rồi.”
Lạc Hiểu Nhã vội vã xua tay, cơ thể cô có chỗ khiếm khuyết, do đó cô rất sợ làm phiền người khác.
Bác sĩ Lâm thật sự đã giúp đỡ cô rất nhiều, sau này cô nhất định sẽ báo đáp cho anh ta.
Lâm Tùng Châu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô, trong lòng anh ta cảm thấy chua chát.
Anh ta đã nghe nói về chuyện riêng của Lạc Hiểu Nhã.
Trước khi bố của cô qua đời vì tai nạn, cô là cô công chúa nhỏ được bố mẹ cưng chiều, không cần lo nghĩ về vấn đề cơm áo.
Tuy nhiên, một trận tai nạn xe cộ đã làm cô nhà tan cửa nát, khiến cô có vẻ trở nên dè dặt như chim sợ cành cong, dáng vẻ đó khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.
“Bác sĩ Lâm, tôi muốn thu dọn phòng.
Nếu anh có việc bận cứ việc đi trước đi, chờ tôi có tiền tôi sẽ mời anh ăn một bữa thịnh soạn.”
Lâm Tùng Châu gật đầu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Ok! Vậy anh sẽ chờ em mời anh ăn một bữa thịnh soạn!”
Quản lý đứng chờ ở ngoài cửa, thấy anh từ trong nhà đi ra thì ông ta nở nụ cười nịnh nọt: “Cậu Lâm à, Cô Lạc có hài lòng với căn nhà này không?”
“Ừm!” Lâm Tùng Châu chỉ đáp qua loa, anh nhíu mày nhìn nụ cười nịnh nọt của ông ta: “Khi chỉ có hai người, ông cứ đối xử với cô ấy như nhân viên bình thường, chăm sóc cũng chỉ làm sau lưng thôi.
Đừng để cô ấy phát hiện đây là nhà của tôi!”
“Dạ!” Quản lý vội vã đáp.
Lúc này, Lâm Tùng Châu mới yên tâm rời đi.
Mấy ngày nay,