Nhân viên lải nhải đi xa rồi, Triệu Khôi Vĩ mới đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Có thể khiến cảm xúc của Tổng giám đốc Hoắc thay đổi lớn như vậy, ngoại trừ Cô Lạc ra thì chắc không còn ai khác nữa.
Chiều qua mặt của Tổng giám đốc Hoắc còn đen sì, chỉ cách một đêm mà thôi.
Lẽ nào, tối qua Tổng giám đốc Hoắc thành công rồi sao?
Triệu Khôi Vĩ mang theo tâm thái nhiều chuyện đi đến văn phòng Hoắc Tùng Quân, mặc dù đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng khi thấy anh thì vẫn ngẩn ra một chút.
Hoắc Tùng Quân ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu nhìn văn kiện, thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng khi tiến lại gần, Triệu Khôi Vĩ mới phát hiện bình thường cổ áo của Tổng giám đốc Hoắc thẳng tắp, hôm nay lại mở rộng, lộ ra vết trầy xước trên cổ, trên mặt nở nụ cười.
Vậy mà còn hát ngâm nga nữa.
Còn là một bài hát vui vẻ.
Hoàn toàn không hợp với phong cách của Tổng giám đốc Hoắc tí nào.
Nghe giai điệu chắc là bài “Hôm nay em phải gả cho anh”.
Dưới chân Triệu Khôi Vĩ cắm rễ rồi, trực tiếp đứng ngẩn ra, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào cả.
Hoắc Tùng Quân cảm thấy có một người đứng trước mặt, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ đang dùng một vẻ mặt phức tạp nhìn mình, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
Triệu Khôi Vĩ ngẩn ra, nhìn vết cào trên cổ anh, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, anh nuôi mèo à?”.
Hoắc Tùng Quân cúi đầu nhìn một chút, khóe miệng nhếch lên cười: “Qủa thật là nuôi mèo, một con mèo hoang nghịch ngợm đáng yêu”
Lời này khiến Triệu Khôi Vĩ rùng mình, cảm thấy nổi da gà, Hoắc Tùng Quân buồn nôn, thật sự là buồn nôn mà.
“Triệu Khôi Vĩ, lát nữa tôi phải đến bệnh viện một chuyến, hội nghị đẩy lại đến chiều”
Triệu Khôi Vĩ lại nhìn vết cào: “Phải đi mua thuốc bôi lên vết cào sao? Nếu như bị nhiễm trùng thì không hay lắm”
Hoắc Tùng Quân lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy lạnh lùng: “Không phải, đi gặp một người”
Bên này, Trần Thị, sau khi Lạc Hiểu Nhã tiến vào công ty, trên đường có gặp một số đồng nghiệp, thái độ của bọn họ đều vô cùng kỳ quái, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn cô, nhưng cô vừa