Vô số ý nghĩ xẹt qua trong đầu Trương Tĩnh Như, cuối cùng hóa thành một nụ cười, nói với Lạc Hiểu Nhã: “Chào buổi sáng.
Hiểu Nhã, cô đến tìm tôi sao?”
Vẻ mặt Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng, phẩm chất tâm lý của Trương Tĩnh Như này thật sự là quá tốt, e rằng đã làm chuyện này nhiều rồi, đã thành thạo rồi.
“Tôi quả thật có chuyện tìm cô đấy.” Giọng nói của Lạc Hiểu Nhã rất lạnh lùng.
“Cái gì..”
Trương Tĩnh Như còn chưa nói xong, Lạc Hiểu Nhã đã tát cái bốp một cái lên mặt cô ta.
Cái tát này dùng sức rất mạnh, mặt Trương Tĩnh Như đều tê rần, người ngẩn ra, một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại, vẫn là người xung quanh hồ lên một tiếng, chỉ vào Lạc Hiểu Nhã hét lên: “Cô, sao cô có thể tùy ý đánh người chứ?”
Tiếng hét này rất nhanh đã thu hút không ít người, bộ phận thiết kế và bộ phận thị trường rất gần nhau.
Phương Ly nghe thấy động tĩnh cũng nhanh chóng chạy qua.
Vừa đi qua đã nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã và Trương Tĩnh Như đứng đối diện nhau, trên mặt Trương Tĩnh Như có một dấu tay đỏ bừng.
Cô ta ngẩn ra, sau đó giả vờ dáng vẻ rất gấp gáp, kéo Lạc Hiểu Nhã: “Này, sao cô có thể không hiểu chuyện như vậy chứ? Cô giở tính khí ở bộ phận của chúng ta thì không sao, sao còn đến bộ phận người khác mà giở trò chứ”
Sau đó cô ta áy náy nhìn Trương Tĩnh Như, giải thích với bộ phận thị trường: “Hiểu Nhã là nhân viên mới nhỏ tuổi nhất của bộ phận thiết kế bọn tôi, mọi người đều rất quan tâm cô ấy, cho nên khiến tính cách của cô ấy thế này.
Tôi ở đây xin lỗi mọi người, đừng trách cô ấy”
Những lời này nói như là xin lỗi thay cho Lạc Hiểu Nhã, nhưng từng câu từng chữ đều nói Lạc Hiểu Nhã xấu tính, ở trong bộ phận của mình cũng không tôn trọng tiền bối, tùy ý giở tính tiểu thư.
Các nhân viên của bộ phận thị trường trực tiếp bùng nổ: “Làm sao, nhỏ tuổi thì có thể tùy ý đánh người sao? Đều là người trưởng thành rồi, lẽ nào không biết khống chế tính cách của mình chút nào sao?”.
Lúc này Trương Tĩnh Như mới phản ứng lại, vội vàng trấn an nhân viên của bộ phận mình, bình tĩnh giải thích: “Có lẽ có hiểu nhầm gì đấy, tôi tin Hiểu Nhã không phải là người như vậy đâu.
Cô ấy.”
“Đúng, tôi quả thật không phải là người có tính khí cáu kỉnh gì đó”
Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng ngắt lời cô ta, chế nhạo nhìn cô ta: “Tôi đến công ty lâu như vậy rồi, chưa bao giờ vô duyên vô cơ tức