Là An Bích Hà.
Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã khẽ động, không để ý tới cô ta.
An Bích Hà thấy đôi mắt sưng đỏ lên của cô, dáng vẻ nhếch nhác, tạm trạng cô ta vui hẳn ra: “Lạc Hiểu Nhã, cô nhìn đôi mắt sưng húp của mình đi, tóc tai rối bù như bà điên, đúng là tội nghiệp”
“Cô mau cút ra ngoài!” Lạc Hiểu Nhã hét khản giọng.
An Bích Hà không tức giận, cô ta cười quái dị, dán sát vào bên tai cô rồi nói những lời độc địa: “Lạc Hiểu Nhã, tôi khuyên cô nhanh chóng ly hôn với Hoắc Tùng Quân đi, nếu không người chết tiếp theo chính là cô đó”
Lạc Hiểu Nhã bỗng dưng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô ta: “An Bích Hà, cô nói vậy là sao?”
Cô tròn mắt giận dữ, siết chặt cổ áo của cô ta, khản giọng chất vấn cô ta: “Cô biết chuyện gì? Mẹ tôi làm sao mà chết? Có phải do có hại không, chắc chắn là cô!”.
Cô nhớ hôm qua lúc An Bích Hà rời khỏi, cô ta có nói là sẽ không bỏ qua cho cô.
Nhưng chớp mắt thì mẹ cố xảy ra chuyện.
Chuyện này quá trùng hợp, không phải cô ta thì còn ai vào đây nữa!
Trong mắt An Bích Hà hiện lên vẻ hung ác, cô ta cười xấu xa rồi nói nhỏ vào tai của cô: “Là tôi làm đấy thì sao.
Tối qua tôi tới phòng bệnh của mẹ cô.
Tôi nói cho bà ấy biết, con gái của bà ấy là đồ hèn không biết xấu hổ.
3 năm trước vì cứu bà ấy nên làm tình nhân cho Hoắc Tùng Quân 3 năm, bị người ta làm nhục.”
Tay của Lạc Hiểu Nhã bỗng dưng siết chặt, không ngừng run rẩy, cô mạnh tay tát cô ta một cái: “Người phụ nữ độc ác như cô, tôi phải giết cô, tôi phải giết cô!”.
Trong mắt cô toàn là tia máu, hận không thể róc xương lóc thịt An Bích Hà.
An Bích Hà sờ vào gương mặt bị đánh của mình, thấy dáng vẻ điên cuồng của cô, cô ta nói tiếp: “Tôi chỉ nói mấy câu này thôi, ai ngờ tâm lý bà ta chịu đựng kém như vậy, đang yên đang lành thì bị tức chết.
Nhưng Lạc Hiểu Nhã, tốt xấu gì tôi cũng gặp bà ta lần cuối, đứa mù như cô cũng không gặp được mẹ mình lần cuối, cô đúng là đáng thương”
Sợi dây cuối cùng trong não của Lạc Hiểu Nhã đứt mất, cô bất chấp mà lao qua bóp cổ cô ta.
Lúc này, cô thật sự muốn giết chết người phụ nữ ác độc này.
An Bích Hà bị cô bóp cổ, cô ta không thở kịp, mặt mày tím tái.
“Cứu… cứu mạng.” Cô ta khản giọng gào thét, nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng như nắng hạn gặp mưa rào, gặp được người muốn gặp.
Hoắc Tùng Quân thấy Lạc Hiểu Nhã điên cuồng bóp cổ An Bích Hà, anh vội xông qua tách hai người ra.
“Lạc Hiểu Nhã, bình tĩnh lại đi”.
Lạc Hiểu Nhã không phòng bị, lưng đập mạnh xuống bàn, đôi mắt đỏ hoe của cô nhìn về phía Hoắc Tùng Quân, giọng khàn khàn tuyệt vọng: “Hoắc Tùng Quân, tôi muốn giết cô ta, là cô ta hại chết mẹ tôi, là cô ta!”.
An Bích Hà sợ hãi núi phía sau Hoắc Tùng Quân, cô ta khóc lóc nhìn anh và lắc đầu: “Tùng Quân, em không có.
Em nghe nói mẹ của Cô Lạc qua đời nên muốn tới an ủi cô ấy.
Nhưng cô ấy không nói lời nào mà xông qua bóp cổ em, còn vu khống em hại chết mẹ cô ấy nữa”
“Tùng Quân, nếu không phải anh tới kịp thời thì em đã bị cô ấy bóp