Hoắc Tùng Quân không muốn tranh cãi với anh ta.
Anh muốn đi tới cướp lại Lạc Hiểu Nhã, đúng lúc chạm phải cánh tay của cô.
Thì nghe thấy giọng khàn của cô lên tiếng, giọng rất nhẹ nhưng có thể cứa vào làm tim đau nhói: “Hoắc Tùng Quân, anh đừng chạm vào tôi.
Tôi chế bẩn”.
Khi Hoắc Tùng Quân còn đang sững sờ, Lâm Tùng Châu đã ôm Lạc Hiểu Nhã, cô không từ chối, không phản kháng mà dựa vào vòng tay anh ta một cách ngoan ngoãn.
Cho đến khi hai người rời khỏi phòng bệnh, Hoắc Tùng Quân mới chậm rãi nhìn xuống tay mình.
Cô ngại anh bẩn, không ngờ cô lại chê anh bẩn.
“Tùng Quân!” An Bích Hà giật ống tay áo anh, lo lắng hét lên.
Hoắc Tùng Quân hít sâu một hơi, hai mắt đã đỏ lên, chua xót khó chịu: “Công ty có chuyện.”
Vừa định rời đi, An Bích Hà đột nhiên mắng anh: “Hoắc Tùng Quân, anh vẫn còn thích Lạc Hiểu Nhã, ba năm qua anh đã yêu cô.
ta rồi đúng không!”
“Không phải!” Hoắc Tùng Quân đột ngột quay lại, nhìn chằm chằm cô ta với đôi mắt đỏ hoe.
An Bích Hà sửng sốt, cắn chặt môi dưới, đột nhiên xốc vạt áo lên.
Cô ta có một dáng người mảnh mai cùng vòng eo mềm mại, nhưng rồi vết sẹo lớn gớm ghiếc trên làn da trắng như tuyết của cô ta đã phá hủy vẻ đẹp này.
“An Bích Hà..” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân khàn đi, sự tàn nhẫn trong mắt anh đã mờ dần, anh bước tới, đặt quần áo của cô xuống.
An Bích Hà há miệng, nước mắt từng giọt một rơi xuống: “Hoắc Tùng Quân, có phải anh đã quên rồi phải không, là em đã cứu anh thoát khỏi đám cháy.
Anh đã hứa sẽ yêu em và ở bên em.
Anh nói muốn chăm sóc cho em đến hết đời, anh không thể phá vỡ lời hứa của mình được!”
Hoắc Tùng Quân nắm chặt tay, cảm xúc trong mắt dần dần biến mất, cuối cùng rũ xuống, giọng nói khàn khàn: “Được.”
An Bích Hà bật cười, nhào vào ôm lấy eo anh: “Hoắc Tùng Quân, đây là anh nói đó.
Anh không thể phụ em, nếu không em sẽ chết trước mặt anh”
Cả người Hoắc Tùng Quân cứng ngắc, trong lòng cũng cằn cỗi, giống như một cái xác không hồn.
“Được”.
“Ngày mai anh sẽ lấy giấy chứng nhận ly hôn với Lạc Hiểu Nhã được không?”
“Được.” An Bích Hà đạt được mục đích, ánh mắt đắc ý nhìn về phía cửa, vẻ mặt trầm xuống, vừa hung ác vừa hiện lên vẻ sảng khoái.
Lạc Hiểu Nhã, cô không đầu lại tôi đâu.
Hoắc Tùng Quân là của tôi, chỉ có thể là của tôi, cho dù anh ấy có yêu cô lần nữa, anh ấy cũng chỉ có thể là của tôi!
Lâm Tùng Châu ôm Lạc Hiểu Nhã về phòng làm việc, giúp cô ấy xử lý vết thương trên ngón tay, thấy vết thương nhiều chỗ trầy xước,