Bởi vì Ngô Thành Nam vô cùng hiếu thảo với ông ta, cho nên mới cực kỳ coi trọng anh ta, đặt rất nhiều hy vọng với anh ta.
Ông cụ luôn luôn thích người hiếu thảo.
Lời nói này của An Bích Hà quả thật đã làm cho ông ta rất cảm động, ngay cả chân mày cũng thả lỏng, giọng nói nhẹ nhàng: “Đúng là một đứa trẻ ngoan”
Trong lòng An Bích Hà vui mừng, nhưng mà không dám để lộ chút suy nghĩ nào, chỉ giường mắt nhìn ông cụ: “Cho nên, ý của ông là?”
Ông cụ cầm bản hợp đồng thật lâu rồi mới nói: “Nhà họ Ngô và nhà họ Hoắc vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng…”
An Bích Hà nghe thấy vậy thì thoáng trầm mặc, những lời tiếp theo của ông cụ lại khiến cho cô vô cùng vui mừng.
Ông ta nói: “tuy nhiên thành phố An Lạc cũng không phải là nhà của riêng cậu ta.
Nhà họ An đã đưa cho tôi nhiều lợi ích như vậy, chúng tôi cũng thấy được thành ý của mọi người nên đồng ý giúp mọi người một tay”
An Bích Hà nghe thấy vậy, đột nhiên ánh mắt sáng lên, kích động đến mức suýt chút nữa kéo tay Ngô Thành Nam ngay trước mặt ông cụ Ngô.
Nhưng mà thật may là vẫn còn giữ lại chút lý trí nên cô chưa làm bất cứ chuyện không hợp lễ phép nào cả.
“Cám ơn ông nội Ngộ! Có sự giúp đỡ của ông thì nhà họ An chắc chắn sẽ sống sót.”
Sau khi An Bích Hà cùng Ngô Thành Nam rời khỏi phòng làm việc của ông cụ thì mới có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vô thức định khoác tay của Ngô Thành Nam thì bị anh ta tránh.
Ngô Thành Nam khẽ ho nhẹ, nói nhỏ: “Tất cả người trong nhà họ Ngô đều là tại mắt của ông nội, đừng làm chuyện gì thiếu suy nghĩ”.
An Bích Hà vội vàng điều chỉnh lại tư thế, làm ra vẻ dè đặt và trang nhã, đồng thời trong lòng cũng rất căng thẳng.
Ông cụ Ngô quản lý gia đình quá nghiêm khắc, nếu như phải sống ở trong ngôi nhà này quanh năm suốt tháng thì chắc hẳn sẽ đè nén đến chết.
Chẳng trách, bố của Ngô Thành Nam lại bỏ trốn cùng người mình thích, ngay cả khicó gia sản khổng lồ như vậy thì cũng không quay trở về nữa rồi cùng nhau chết thảm ở bên ngoài.
Nhắc đến bố mẹ của Ngô Thành Nam, An Bích Hà nghĩ đến tấm ảnh mà ông cụ để trên bàn đọc sách.
Sau khi ra khỏi nhà chính, cô ta nói với Ngô Thành Nam: “Em cũng không có ấn tượng gì về bố mẹ của anh cả.”
Ngô Thành Nam cười: “Lúc bố mẹ anh rời khỏi nhà thì em còn chưa được sinh ra.
Đương nhiên là sẽ không có ấn tượng gì rồi!”
Trước đây anh không dễ dàng nhắc tới bố mẹ của mình, nhưng mà khi tâm trạng