“Đúng thế” Lạc Hiếu Nhã gật đầu: “Tôi nghe nói bố tôi đã từng giao cho anh một bản thỏa thuận, trong đó ghi nếu bố tôi gặp chuyện không hay thì sẽ chuyển nhượng căn nhà lại cho tôi.
Hiện giờ căn nhà đó đang bị bà nội và bác cả của tôi chiếm đoạt, họ còn đuổi tôi và mẹ tôi ra khỏi nhà.
Tôi muốn lấy lại tài sản vốn dĩ thuộc về mình.”
Luật sư Trương nghe vậy thì nhíu mày: “Cô nói là bọn họ chiếm đoạt nhà của cô ư?”
“Vâng.” Lạc Hiếu Nhã gật đầu, không hiểu vì sao mà anh ta lại hỏi như vậy.
Luật sư Trương nhíu chặt mày lại, hơi do dự rồi lấy một tờ giấy trong cặp ra, đưa cho Lạc Hiếu Nhã: “Cô xem qua đi.”.
Ngôn Tình Hay
Lạc Hiếu Nhã không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên nhận lấy tờ giấy, sau khi đọc xong nội dung trên đó thì vẻ mặt cô biến đổi từ hoài nghi sang tức giận: “Sao có thể như vậy được? Tôi chưa từng ký vào tờ giấy nào có nội dung như thế này mà cũng chưa bao giờ nghe qua chuyện này cả.”
Trên tờ giấy đó chỉ có mấy dòng chữ nói rằng vì bà nội đã già yếu, không còn khả năng tự lo chuyện sinh hoạt nên cô tự nguyện nhường căn nhà đó cho bà.
Bên dưới là chữ ký của Lạc Hiếu Nhã, giấy trắng mực đen vô cùng rõ ràng.
Nét chữ trên đó giống chữ của cô y như đúc, không có sự khác biệt nào cả.
Thậm chí người trong cuộc là cô cũng không biết đây là chữ ký thật hay giả nữa.
Cô đang cảm thấy vô cùng bối rối, thậm chí còn tự hoài nghi không biết bản thân có bị loạn trí hay không.
Chẳng nhẽ cô thực sự đã ký vào tờ giấy này trong tình trạng không biết gì à?
Nhưng khoảng thời gian khi trên tờ giấy lại chứng minh cô không ký lên tờ giấy này vì vào thời điểm ghi bên dưới chữ ký, cô đã cùng Hoắc Tùng Quân và không hề tiếp xúc với người nhà họ Lạc.
“Luật sư Trương, tôi chưa từng ký một bản thỏa thuận nào như thế này, bọn họ đã làm giả chữ ký của tôi” Lạc Hiếu Nhã nói bằng giọng nghiêm túc.
Thảo nào lần trước lúc cô nói muốn quay về nhà, người nhà họ Lạc lại tự tin như vậy.
Hóa ra lý do nằm ở đây.
Không ngờ họ lại dám giả mạo chữ ký của cô, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Thật khiến người ta kinh tởm đến mức buồn nôn.
Luật sư Trương thấy cô vừa kinh ngạc vừa tức giận như vậy thì cũng biết cô không giả vờ, e là đám người họ Lạc kia đã giả mạo ra chữ ký này rồi.
Trông anh ta hơi khó xử: “Trước đi tôi tìm người đối chiếu chữ ký này thì thấy nó giống hệt nét chữ của cô.
Không có bằng chứng chứng minh người nhà họ Lạc đã làm giả chữ ký nên e là rất khó để làm rõ mọi chuyện.
Cô có chứng cứ chứng minh mình không kí tên lên bản thỏa thuận này không?
Sắc mặt của Lạc Hiếu Nhã trông rất khó coi: “Tôi không có.”
Lúc đó cô bị mù nên hầu như đều ở