Lạc Hiếu Nhã thấy anh ta cứ nhìn mình chằm chằm ra chiều suy nghĩ thì khẽ cười: “Luật sư Trương, còn có chuyện gì nữa à? Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Luật sư Trương ngẩn người rồi đưa danh thiếp của mình ra: “Cô Lạc, đây là danh thiếp của tôi, hiện giờ công ty luật của tôi cũng khá có tiếng trong ngành.
Nếu sau này cô muốn chúng tôi giúp đỡ gì thì cứ liên lạc theo số trên danh thiếp này, tôi chắc chắn sẽ dốc hết khả năng”
Lạc Hiếu Nhã không ngờ luật sư Trương lại có hành động như vậy.
Lúc anh ta mới đến đây thì hành động trông có vẻ qua loa, thậm chí thờ ơ đến nỗi không giới thiệu gì về mình mà đã đi thẳng vào chủ đề.
Thấy anh ta lấy lòng mình như vậy thì Lạc Hiếu Nhã chẳng ngu gì mà từ chối, một luật sư giỏi thì có thể phát huy năng lực vô hạn ở khắp mọi nơi.
Mặc dù ban đầu cô hơi có thành kiến với vị luật sư này nhưng đúng là năng lực của anh ta mạnh vô cùng.
Cô nhận lấy danh thiếp rồi cất đi, sau đó cười cười: “Sau này cần chuyện gì, chắc chắn tôi sẽ liên lạc với anh.”
Đi ra khỏi quán cà phê, Lạc Hiếu Nhã gọi điện cho Quý Tiêu Châu.
Chỉ mấy giây là điện thoại được kết nối, câu nói đầu tiên truyền đến chính là: “Hiếu Nhã, sao rồi? Có hi vọng lấy lại nhà không?”
Vừa nãy ở trong quán cà phê nên Lạc Hiếu Nhã vẫn hơi kiêng kỵ, cô không muốn biểu hiện tâm trạng của mình một cách quá mạnh mẽ nhưng bây giờ khi đối mặt với Quý Tiêu Châu, cô không che giấu gì nữa mà trả lời bằng giọng vô cùng kinh tởm: “Đám.
người nhà họ Lạc đó giả mạo chữ ký của tôi rồi lập ra một bản thỏa thuận chuyển nhượng nhà, e là bây giờ đám người đó đã chính thức có được căn nhà một cách dành chính ngôn thuận rồi.”
Quý Tiêu Châu hít sâu một hơi rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Nói vậy thì không hay rồi, nếu căn nhà đã nằm trong tay họ thì với tình hình kinh tế eo hẹp và khó khăn như hiện giờ, chắc chắn họ sẽ không chủ động trả lại căn nhà cho cô đâu.
Dù có trả lại đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ đòi đổi lấy một vật có giá trị trong tay cô cho mà xem”
Đám người nhà họ Lạc như những con quỷ hút máu kia chắc chắn sẽ không đủ bản thân mình bị thua thiệt.
“Nên tôi cũng chẳng trông chờ vào việc đám người đó trả lại nhà” Nếu đám người nhà họ Lạc đó tỉnh ngộ và cắn rứt lương tâm thì năm đó họ cũng sẽ không chiếm nhà, chiếm bất động sản rồi đuổi hai mẹ con cô đi ngay