Nịnh cái lợi đè cái hại là bản năng của loài người, nhất là đám bà cụ cực kỳ yêu quý mạng sống này, bọn họ hay buôn chuyện nên biết người nào dễ chọc, người nào không dễ chọc.
Quần áo bác Lạc chật vật, vốn đã rách nát lại bị kéo đến mức không thể nhìn được.
Ông ta vốn định quay đầu lại dạy dỗ đám bà cụ kia, kết quả nhìn thấy đám người mặc âu phục đen đi tới.
Lạc Quang sợ tới mức chân mềm nhũn, dường như muốn lăn đến bên cạnh bác Lạc, trốn sau lưng ông ta, giọng nói run rẩy: “Bố, cứu con.
Bố nhất định phải cứu con, bọn họ tìm tới rồi”
“Cái gì đã tới?” Bác Lạc còn chưa rõ tình hình, nhưng nhìn thấy con trai bị dọa đến mức này, cơ bản cũng biết được lại lịch nhóm người này.
Ông ta cũng sợ tới mức nhỏ giọng hỏi Lạc Quang: “Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải nói hạn một tuần sao? Bây giờ mới thứ tư, sao bọn họ lại đột nhiên đến?”
Lạc Quang chột dạ, ấp úng không nói nên lời.
Bác Lạc thấy anh ta cúi đầu, không thể nói ra nguyên nhân, vừa tức giận vừa vội vàng.
Thấy đám người kia đến trước mặt ông ta vội vàng đi lên, khom lưng, gật đầu nói với bọn họ: “Các vị đại ca, chẳng phải mấy hôm trước nói cho tôi một tuần sao? Sao bây giờ lại đột nhiên đến rồi?”
Người dẫn đầu cười lạnh một tiếng, nhìn Lạc Quang đang ẩn nấp sau lưng ông ta run rẩy, lộ ra hàm răng trắng: “Nói cho con ông thời gian một tuần thì chúng tôi vẫn luôn giữ lời hứa.
Chỉ tiếc, lần này do con trai ông vi phạm luật giao hẹn trước”
Bác Lạc quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lạc Quang, giận dữ nói: “Mày đã làm cái gì?”
Sắc mặt Lạc Quang tái nhợt, cúi đầu, mặc kệ ông ta hỏi như thế nào, cũng không nói gì.
Người của anh Long lại cười, vẻ mặt thô lỗ: “Nói không nên lời đúng không? Tôi nói thay anh ta vậy, tối qua con trai ông đã mua vé máy bay ra nước ngoài, muốn lén lút chạy trốn!”
“Cái gì!” Mặt bác Lạc hoảng sợ, trừng mắt nhìn Lạc Quang: “Mày là đồ súc sinh!”
Tối hôm qua ông ta một đêm không ngủ, gọi điện thoại khắp nơi để góp tiền, một đêm đi ra ngoài vài chuyến, thế mà Lạc Quang lại lén mua vé máy bay ra nước ngoài, muốn chạy trốn một mình.
Lạc Quang rụt đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc: “Con… Bố, con không cố ý.
Con thật sự rất sợ, con sợ chúng ta không góp được tiền, mượn tiền là con, con chạy trốn thì bọn họ chắc sẽ không làm khó bố lắm, con tưởng làm như thế sẽ