Lạc Quang mờ mịt nhìn bố mình, chột dạ nói nhỏ: “Lúc ấy, lúc ấy không nhìn kỹ”
Bác Lạc cảm giác trời đất đều rung chuyển.
Đối với họ mười lăm tỷ đã là con số trên trời.
Bây giờ lại còn thêm ba tỷ nữa thì chỉ sợ sau bảy ngày sẽ lên đến hai mươi mốt tỷ.
Cho dù bọn họ đi bán máu hay bán nội tạng cũng không đủ.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã đứng một bên, bác Lạc liên tục bò tới, quỳ gối trước mặt cô, cầu xin: “Hiểu Nhã, con giúp bác, giúp bác một lần thôi.
Cầu xin con, sau này bọn bác nhất định sẽ trả lại cho con, nhất định sẽ trả lại cho con”.
Lạc Hiểu Nhã lùi ra sau một bước.
Lúc này, khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của cô lạnh lùng không tưởng, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười châm chọc, những lời nói ra như mang theo băng tuyết.
“Lạc Đại Hùng, trong tay ông còn dính máu của bố mẹ tôi, tôi giúp kẻ thù của mình, ông nghĩ tôi điên hay tôi ngu?” Nói rồi cô chỉ vào tòa nhà phía sau, cười: “Bây giờ tôi vẫn còn sống trong một khu phố cũ như vậy, nếu tôi thực sự có mười lăm tỷ thì tôi còn cần phải thuê nhà để sống sao? Vẫn muốn sống ở nơi này sao?”
“Con, con có thể đi cầu..”
“Dừng lại!” Lạc Hiểu Nhã ngắt lời ông ta, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Đừng nhắc đến ba chữ Hoắc Tùng Quân, tôi và anh ấy là bạn bè, không phải quan hệ bao nuôi.
Hơn nữa, tại sao tôi phải vì kẻ thù của mình đi khắp nơi nhờ vả người khác, mấy người bỏ cuộc đi.
Bố mẹ tôi chết oan, còn con trai ông chẳng qua chỉ bị chặt tay chặt chân thôi, tôi còn cảm thấy chưa đủ công bằng đây.”
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Lạc Đại Hùng một cách gắt gao, cười lạnh: “Không đúng, mười lăm tỷ, mười tám tỷ thì cắt đứt tay chân sợ vẫn chưa đủ, nói không chừng ông cũng.”
Cô vẫn chưa nói xong, nhưng sắc mặt bác Lạc đã sợ hãi, tức giận đến mức mặt tím tái, không nói được câu nào.
Hiện tại ông ta không chỉ đơn giản là căm hận, mà còn hoảng sợ.
Đám cho vay nặng lãi này sẽ không nói đạo lý với ông ta, nếu đến lúc đó thật sự không góp được tiền, chỉ sợ không những con trai gặp nạn mà bản thân cũng sẽ như vậy.
Lạc Quang đã bị dọa sợ hoàn toàn, thét chói tại xông về phía đám người kia, chỉ vào Lạc Hiểu Nhã nói: “Cô ta, cô ta là em họ tôi, cô ta có tiền, mấy người, mấy người tìm cô ta mà lấy tiền.
Cô ta có thể trả cho mấy người.
Bạn trai cô ta là Hoắc Tùng Quân, mấy người