Khi vừa bị bắt đến đây, ông ta và Lạc Quang đã cố gắng bỏ trốn một vài lần.
Nhưng không lần nào là thành công, đã vậy khi bị bắt lại còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết.
Chỉ cần bọn họ có suy nghĩ bỏ trốn thôi thì công việc mà bọn họ phải làm sẽ ngày càng nhiều và càng cực khổ hơn.
Cuộc sống không mục đích cứ thế trôi qua, đã có lúc hai người nghĩ đến cái chết nhưng vì không cam tâm chết trong hoàn cảnh nghèo khổ như thế này, vì vậy bọn họ mới cố gắng nhẫn nhịn, cố gắng làm việc với hy vọng sẽ có một ngày trả hết nợ và được tự do.
Nhìn thấy Lạc Hiểu Nhã xuất hiện ở đây, ông ta thật sự vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng hy vọng.
Ông ta không biết Lạc Hiểu Nhã đến đây với mục đích gì, nhưng chỉ cần thuyết phục được Lạc Hiểu Nhã giúp ông ta và con trai ông ta thoát ra khỏi đây, thì sau này cô muốn ông ta làm cái gì ông ta cũng đều sẵn lòng làm việc đó.
Ông ta thật sự không thể sống nổi ở cái nơi chết tiệt này thêm một ngày một giờ nào nữa.
“Hiểu Nhã, bác cầu xin con, con giúp bác và anh họ con ra khỏi đây đi.
Chỉ cần ra khỏi đây, con muốn bác làm gì cũng được, quỳ trước mộ bố con ba ngày ba đêm cũng được.
Sau này, ngày nào bác cũng sẽ dập đầu xin lỗi về những lỗi lầm của bác trong quá khứ.
Nếu con còn chưa hả giận, con muốn bác đi tù bác cũng sẽ đi”
So với nơi này thì có lẽ đi tù còn sướng hơn nhiều.
Bác Lạc vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống.
Nghe những lời này, Lạc Hiểu Nhã chẳng thấy cảm động một chút nào, gương mặt cô vô cùng thờ ơ, không hề có chút đồng cảm gì với sự cực khổ của ông ta.
Quý Tiêu Châu vô cùng khinh bỉ nói: “Nước mắt cá sấu”
Bây giờ thì giả vờ bày ra cái dáng vẻ đáng thương để lợi dụng sự thương hại của người khác.
Loại người ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván như ông ta làm sao có thể tin tưởng được.
Đợi ông ta kể lể, hứa hẹn xong, Lạc Hiểu Nhã mới bắt đầu nói.
Cô lạnh nhạt nhìn ông ta, nở một nụ cười như có như không, nhẹ nhàng nói: “Ôi, bác cả yêu quý của tôi.
Khó khăn lắm tôi mới khiến hai người vào đây, làm sao có thể giúp hai người thoát ra chứ? Tôi đâu phải dạng người ăn không ngồi rồi, rảnh quá làm chuyện không đâu.”
Nghe những lời vừa được nói ra, bác Lạc ngẩn cả người, ông ta vẫn chưa hiểu những gì Lạc Hiểu Nhã vừa nói, chỉ biết ngơ ngác quỳ nguyện tại chỗ.
Mà lúc này, Lạc Quang lại bất ngờ đi đến chỗ bố của mình, anh ta đỡ ông ta đứng dậy, tức giận nói: “Bố, đừng cầu xin cô ta nữa.
Lúc trước con đã cảm thấy kì lạ rồi, không biết vì sao cô ta lại đột nhiên muốn làm hòa với nhà chúng