Người kia nói xong, cơn giận đang cố gắng kìm nén của bác Lạc lập tức bộc phát, mặt ông ta đỏ bừng bừng, gương mặt dữ tợn nhìn Lạc Hiểu Nhã, quát: “Con đàn bà hèn hạ kia, tạo liều mạng với mày”
Ông ta nhìn chằm chằm Lạc Hiểu Nhã, ánh mắt tràn đầy sự thù hận, ánh mắt ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cổ.
Còn Lạc Quang dù sao cũng là một người trẻ tuổi, tình tính có chút nóng vội, vì vậy sau khi nghe thấy lời của người phụ trách hầm mỏ, anh ta không kìm nén được sự tức giận.
Anh ta đang đứng phía sau bố mình nhưng muốn xông thẳng về phía trước đánh cho Lạc Hiểu Nhã vài bạt tai.
Nhưng hai người lại quên mất đảm người của anh Long vẫn đang đứng xung quanh, bọn họ làm sao có thể để hai bố con nhà anh ta muốn làm gì thì làm.
Lúc mà bố con anh ta còn chưa kịp đến gần Lạc Hiểu Nhã thì đã bị đám người kia quật ngã xuống đất, vẻ mặt hai người vô cùng đau đớn, dù tức giận nhưng chỉ có thể nằm lăn lộn dưới đất, không tài nào có thể đứng dậy nổi.
Quý Tiêu Châu đứng phía trước Lạc Hiểu Nhã để bảo vệ cô, cậu ta cảnh giác nhìn hai người vừa mới bị quật ngã, cảm thấy không có nguy hiểm gì nữa mới tránh sang một bên để cô đi lên phía trước.
Gương mặt Lạc Hiểu Nhã vẫn lạnh nhạt, cô nhìn vào hai con người đang vô cùng bất mãn kia, nhìn thấy sự hận thù trong ánh mắt của đối phương, cô chỉ cười lạnh: “Các người có tư cách gì mà hận tôi, tôi chỉ là đang trả lại cho các người những gì các người đã làm thôi.
Nếu các người đã dám giở trò với bố tôi thì cũng nên nghĩ đến hậu quả chứ”.
Lạc Quang đau đớn nói không ra hơi nhưng sự dữ tợn của anh ta vẫn thể hiện rất rõ: “Mặc dù chúng tôi đã giở trò với thắng xe của bố cô nhưng người đâm chết bố cô là An Bích Hà, chuyện này không liên quan đến chúng tôi.”
Lạc Hiểu Nhã nhìn về phía anh ta, lúc này ánh mắt của cô chỉ còn là sự chết chóc: “Án Bích Hà là người trực tiếp gây ra cái chết của bố tôi, nhưng các người chính là những kẻ đã gián tiếp gây ra chuyện này.
Nếu các người không động tay động chân vào thẳng xe thì bố tôi đã có thể dừng xe lại, tránh được cú va chạm với An Bích Hàn Nghe đến đây, bác Lạc cau mày suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên ông ta cười ha hả rồi nói: “Vậy tóm lại là cô đang báo thù cho bố cô.
Nhưng nếu nói đến báo thù thì cũng chưa đến lượt cô ra mặt đầu, cô đâu phải con gái ruột của ông ta.”
“Cái gì?” Lạc Hiểu Nhã giật mình, Quý Tiêu Châu cũng vô cùng sửng sốt.
“Ông đừng có mà nói bậy nói bạ” Quý Tiêu Châu tiến về phía Lạc Đại Hùng, nắm chặt cổ áo ông ta.
Lạc Đại Hùng bật cười thành tiếng, ông ta quay đầu nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Chuyện này chính là sự thật, cô không tin cũng phải tin.
Chúng tôi tính đợi đến lúc cô làm thủ tục giành lại tài sản thừa kế mới công bố chuyện này, đến lúc đó cô sẽ phải chịu một sự đả kích lớn về tinh thần”
Nhưng bọn họ thật không ngờ,