“Ai biết được cô đã dùng mưu hèn kế bẩn, dùng loại thủ đoạn để tiện gì để thuyết phục được anh Long giúp cô.
Nếu mà đứa em trai đã chết của tôi biết được chắc nó cũng đội mồ mà sống lại mất.
A, quên mất, nó chết thảm như vậy thì làm sao có thể sống lại đây.
Hahaha”
Ông ta còn chưa nói xong đã đột nhiên im bặt, một cái tát nữa lại giáng xuống mặt ông ta.
Đôi mắt Lạc Hiểu Nhã đỏ ngầu, những lời nói bẩn thỉu của Lạc Đại Hùng đã hoàn toàn chọc giận cô, cô liên tiếp tát vào mặt ông ta, hết cái này lại đến cái khác, cô muốn tát chết cái miệng dơ bẩn của ông ta để ông ta không thể nói ra những lời đáng kinh tởm như vậy nữa.
Lạc Đại Hùng bị hai người ở phía sau giữ chặt để cho Lạc Hiểu Nhã liên tục tát vào mặt, gương mặt già nua của ông ta sưng đỏ cả lên, ông ta vừa thấy đau vừa thấy nhục nhã.
Lúc này nhìn Lạc Hiểu Nhã vô cùng đáng sợ, không một ai có mặt ở đó dám lên tiếng.
Quý Tiêu Châu nhìn dáng vẻ kích động của Lạc Hiểu Nhã, cậu ta chỉ có thể lắc đầu.
Ai cũng biết vợ chồng Lạc Quang Nhật là tất cả của Lạc Hiểu Nhã, vì vậy tai nạn mấy năm về trước đến tận bây giờ vẫn còn là vết thương không ngừng rỉ máu trong trái tim của cô, là điều cấm kị không ai được động vào.
Thế mà Lạc Đại Hùng không những không nhắc tới bọn họ, lại còn nói ra những lời dơ bẩn đến như vậy, ông ta bị đánh thành ra bộ dạng thê thảm như bây giờ cũng đáng.
Sau khi bình tĩnh lại, Lạc Hiểu Nhã đứng dậy, cô lạnh lùng nhìn bộ dạng thê thảm của hai bố con Lạc Đại Hùng.
Lạc Đại Hùng vẫn cứng đầu cứng cổ, trông ông ta như một con chó sói thảm hại chỉ chực cắn người, ông ta vẫn muốn mắng gì đó nhưng không còn sức lực.
.
truyện ngôn tình
Bộ dạng đánh người của Lạc HCài An đã dọa chết khiếp Lạc Quang, lúc này anh ta như con rùa rụt cổ, anh ta lo lắng người tiếp theo chịu trận sẽ là mình vì vậy không dám nói một lời nào.
Anh ta biết bây giờ bản thân nên im lặng, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Anh ta không thể cứng đầu như bố mình được.
“Đưa bọn họ về làm việc tiếp đi.
Với lại tôi thấy tinh thần và sức lực của hai người này khá tốt vì vậy cơm tối nay không cần ăn đâu, đỡ phải lãng phí thức ăn”.
Lạc Hiểu Nhã nói xong lập tức rời đi, cô không muốn ở lại dây dưa gì thêm với loại người này.
Nhìn Lạc Hiểu Nhã rời đi, anh Long liền ra hiệu với người quản lý hầm mỏ.
Người quản lý hiểu ý, anh ta gật gật đầu rồi sai người đưa hai cha con Lạc Đại Hùng quay về tiếp tục làm việc, đồng thời dặn dò cấp dưới trông coi thật cẩn thận Lúc Lạc Đại Hùng bị áp giải đi, ông ta vẫn cố hét lên một câu, giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe: “Lạc Hiểu Nhã, cô là cái loại đầu đường xó