Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã nín thở nghe thuộc hạ của Ngô Thành Nam nói chuyện phiếm.
Đều cảm thấy mấy người này quá lắm lời ngớ ngẩn.
Nhưng bọn họ qua loa như vậy lại có lợi đối với hai người.
Lúc này, đột nhiên Ngô Thành Nam quát lên một tiếng to: “Các cậu nói chuyện linh tinh gì đó hả? Mau tìm cho tôi.
Nếu như bỏ sót bọn họ thì các cậu cứ liệu hồn với tôi”
“Dạ, cậu chủ”
Những thuộc hạ kia đồng thanh đáp lại, cũng không dám tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, vội vàng đi tìm tung tích của Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã.
Tiếng bước chân ở mấy người đó ở ngay bên cạnh, Lạc Hiểu Nhã có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Có tiếng chân người đập vào nhánh cây, cô rất lo lắng, chân cũng bắt đầu run rẫy.
Hoắc Tùng Quân đang nín thở, cảm giác được người ở trong ngực đang run lên, hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt cô, giọng nói nhỏ tới mức không nghe rõ nổi: “Nếu như em sọ thì cứ nhắm mắt ở trong ngực anh, không cần suy nghĩ gì đây”
Lạc Hiểu Nhã nghe theo lời anh nhắm mắt lại, tựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh.
Bằng cách thần kỳ nào đó, lòng cô cũng cảm thấy bình tĩnh lại.
Lúc này đám cỏ ở cửa hàng bị người động tới.
Giọng nói của An Bích Hà từ cửa hang truyền tới, mang nghi ngờ cùng với ngạc nhiên mừng rỡ: “A, nơi này còn có cả một hang động nữa này.”
Trái tim của Lạc Hiểu Nhã vừa mới yên ổn lại được một chút, bỗng lại nhảy lên, cô nhắm chặt hai mắt của mình lại, tay kéo lấy vạt áo của Hoắc Tùng Quân.
Lạc Hiểu Nhã có thể cảm nhận được Hoắc Tùng Quân đã nắm chặt lấy tay của cô hơn rất nhiều.
May mắn là sau khi An Bích Hà lên tiếng, cô ta cũng không gọi người khác, mà chỉ tự cầm đèn pin soi vào bên trong.
Ánh sáng từ chiếc đèn chiếu trọn chiếc hang, khiến nó trở nên sáng hơn rất nhiều.
Trái tim của Lạc Hiểu Nhã dường như đã nhảy thẳng lên đến cổ họng, ngón tay nắm chặt chiếc áo của Hoắc Tùng Quân.
Cô cầu nguyện trong lòng, xin đừng để cho An Bích Hà đến nơi không nên đến,