“Vì em cũng không rõ nên mới đi vào” An Bích Hà cười ngượng ngùng, sờ sờ tóc mình, theo Ngô Thành Nam đi ra ngoài: “Chúng ta sắp rời đi à, không ở lại tiếp tục tìm sao?”
Chỗ này đã tìm rồi, đi vào phía trong tìm xem sao?
Tiếng của Ngô Thành Nam và An Bích Hà càng ngày càng xa.
Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm.
“Tuyệt vời, em còn tưởng bọn họ sẽ đi vào” Lạc Hiểu Nhã thực sự không thể nhịn được nữa, cô thậm chí đã nín thở, suýt nữa vì ngạt thở mà chết.
“Lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài” Hoắc Tùng Quân ôm Lạc Hiểu Nhã, cúi đầu mỉm cười nhìn cô.
Hoắc Tùng Quân cũng không phải sợ hãi, Ngô Thành Nam rất xảo trá, anh lo lắng rằng anh ta sẽ bất ngờ quay trở lại đây, nếu lúc này hai người bọn họ bị phát hiện ra, vậy thì những công sức trước đó đều đổ xuống sông, xuống biển.
Anh giải thích một ít, Lạc Hiểu Nhã rất nghiêm túc mà gật đầu lắng nghe.
Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ thông minh này của Lạc Hiểu Nhã, anh vuốt vuốt tóc cô, nói nhỏ: “Hiểu Nhã, hai chúng ta đã cùng vào sinh ra tử, nếu như có thể trở về, em có thể kết hôn cùng với anh được không?”
“Hả?” Lạc Hiểu Nhã bị câu hỏi của Hoắc Tùng Quân làm cho ngây người mất vài giây.
Hoắc Tùng Quân thấy vậy, vội vàng nói: “Nếu như em cảm thấy chuyện kết hôn này quá gấp gáp, vậy chúng ta có thể đính hôn trước, anh không có vấn đề gì cả”.
Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã trở nên phức tạp, nhìn anh: “Anh cầu hôn ở chỗ này sao?”
Hoắc Tùng Quân đưa mắt nhìn khung cảnh đổ nát xung quanh, sau đó lại nhìn cảnh hai người họ đang chen chúc nhau trong khe nứt của phiến đá, dáng vẻ vô cùng chật vật, anh vô trán nói: “Anh bị ngốc rồi, sao có thể cầu hôn em ở một chỗ như thế này chứ”.
Anh nên chuẩn bị cho cô một khung cảnh đầy lãng mạn để cầu hôn.
Lúc trước, Lạc Hiểu Nhã đã không danh, không phận ở bên anh suốt ba năm trời, không ai biết đến.
Lần này, Hoắc Tùng Quân nhất định sẽ cho toàn bộ thế giới biết, Lạc Hiểu Nhã là vợ của anh, là nữ chủ nhân của Hoắc Kỳ.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy vẻ suy tư của anh, cúi đầu, nhẹ giọng cười.
Bị một người như