Trong lúc khóc, cô ta cũng không quên dùng lá bài tẩy của mình để đối phó với ông cụ Ngộ, chính là lá bài tình thân.
“Bố mẹ cháu đã đổ không biết bao nhiêu công sức để lèo lái tập đoàn An Thị, cháu không muốn vì sai lầm của cháu mà khiến mọi thứ đổ sông đổ biển.
Khiến bố mẹ cháu đã lớn tuổi như thế mà phải chịu đả kích lớn như vậy, xin ông hãy giúp cháu một lần nữa, tập đoàn An Thị đồng ý bỏ thêm một số lợi ích, chỉ cần xin ông giúp cháu thêm lần này nữa thôi Lần này, ánh mắt ông cụ Ngô cũng không có chút dao động nào, ánh mắt vẫn nhìn chäm chằm cô ta: “An Bích Hà, cô rất biết cách lợi dụng ưu thế của mình…”
An Bích Hà cho là ông cụ đã nguôi giận, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng ý cười còn chưa tới khóe mắt đã bị lời nói của ông cụ cắt đứt: “Thế nhưng tiếc là chiêu thức này không còn có ích nữa rồi”
Nụ cười trên mặt cô ta trở nên cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ông cụ Ngô cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi nhìn chảm chẵm cô ta: “Vì lợi ích mà đối nghịch với tập đoàn Hoắc Kỳ thì cũng không có lợi lắm.
Huống chỉ trong tay bọn họ vẫn đang nắm cán của Ngô Thành Nam, tôi sẽ không vì cháu, không vì tập đoàn An Thị mà khiến người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngô phải ngồi tù”
Nghe thấy những lời này, An Bích Hà cảm thấy không vui, cả người xụi lơ trên mặt đất.
Cả cơ thể cô ta bắt đầu run rẩy, một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nhìn về phía ông cụ Ngô.
“Nếu ông không chịu ra tay giúp chúng cháu vậy thì mời ông trả lại tất cả tài sản mà tập đoàn An Thị đã giao cho tập đoàn Ngô Đạt đi”
Ánh mắt ông cụ Ngô giật giật, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc: “Chuyện này không thể nào!”
An Bích Hà đứng dậy, hốc mắt ửng đỏ nhìn chảm chăm ông cụ: “Tại sao lại không thể! Tập đoàn Ngô Đạt không đáp ứng được điều kiện của tôi, vậy thì nên trả lại tài sản của tập đoàn An Thị đi chứ, đây là chữ tín của một thương nhân đấy, Chẳng lẽ ông không sợ cháu sẽ đồn chuyện này ra ngoài, ảnh hưởng tới mặt mũi của ông sao?”
Vẻ mặt của ông cụ Ngô vẫn hờ hững: “Thế cô cứ truyền ra đi, để tôi xem một tập đoàn nhỏ bé như đoàn An Thị như của các người có can đảm để đối nghịch với tập đoàn Ngô Đạt không”
“Ông! Ông đúng là quá đáng!” An Bích Hà cảm thấy dường như trong cuống họng mình đang bị một vật gì đó chặn ngang, không nói nên lời, sự tức giận khiến cả người cô ta trở nên run rẩy.
“Quá đáng sao?” Ông cụ Ngô lên tiếng hỏi lại: “Trước đây, nếu không nhờ tập đoàn Ngô Đạt ra mặt thì bây giờ tập đoàn An Thị đã phát sản từ lâu rồi.
Cho dù