Trong lúc đang mải suy nghĩ, Lạc Hiểu Nhã đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, ngước đôi mắt sưng đỏ nhìn anh và nói: “Đọc xong cuốn nhật ký, em lại càng muốn trừng trị An Bích Hà.
Khi nào thì chúng ta mới ra tay đây, em không thể nào đợi được nữa”
Dòng suy nghĩ của Hoắc Tùng Quân bị cất gang, anh bất lực vuốt ve mái tóc cô: “Sắp ¡, em đừng nóng vội, chỉ một vài ngày nữa thôi”
Về phía An Bích Hà, hai bố con họ vẫn ở trong công ty chờ xem Hoắc Kỳ sẽ giở thủ đoạn gì.
Nhưng đợi một lúc lâu, thấy công ty vẫn hoạt động bình thường, bên phía Hoắc Kỳ không có động tĩnh gì.
Bố An còn nhờ người hỏi thăm tung tích của Hoắc Tùng Quân, phát hiện thấy một điều kỳ lạ là cả ngày hôm nay anh đi cùng Lạc Hiểu Nhã, thậm chí còn không có quay lại công ty “Bích Hà, con nói xem liệu chúng ta có lo lắng thái quá không? Hiện tại nhà họ Ngô không còn đứng về phía chúng ta nữa, chẳng phải cậu ta nên ra tay với chúng ta ngay lập tức sao?”
An Bích Hà cũng lấy làm lạ, nhưng cô ta không cho rãng Hoắc Tùng Quân sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi mình đã có hành động muốn giết chết anh và Lạc Hiểu Nhã.
Điều này không phù hợp với tính cách anh từ xưa đến nay.
Trước đây, chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của bản thân là Hoäảc Tùng Quân sẽ tấn công để trả thù, huống chỉ bây giờ cô ta còn ra tay giết anh “An toàn là trên hết, chúng ta vẫn phải đề cao cảnh giác.
Con nghĩ chắc chắn Hoắc Tùng Quân sẽ ra tay với chúng ta, không phải hôm nay thì có thể là ngày mai”
Bố An gật đầu, lại vô tình liếc nhìn túi xách bên cạnh An Bích Hà, đột nhiên nhớ ra chuyện hôm nay cô ta đánh Sở Hân ngay giữa phố, trong tâm trí chỉ toàn hình ảnh Sở Hân bảo vệ ông †a, dè dặt nhìn ông ta.
Ông ta hơi lo lắng cho vết thương của Sở Hân rồi lại quay sang nhìn An Bích Hà, bất giác cất tiếng thở than: “Bích Hà, bố nghĩ con nên kìm hãm cái tính nóng nảy lại.
Tuy rằng nhà họ An của chúng ta không còn huy hoàng như trước đây, nhưng dù sao chăng nữa con cũng là con gái nhà quyền quý, sao lại có thể đánh người ta ngay giữa phố phường như thế được, nếu để người trong công ty nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của con”
Nghe thấy vậy, An Bích Hà ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông ta, nở một nụ cười mỉa mai: “Bố còn lên mặt dạy con ư? Bố không sợ bị người ta bắt gặp đi ngoại tình, không sợ thanh danh bị hủy hoại thì con việc gì phải sợ!”
“Con dám cãi lại bố cơ đấy!” An Vu Khang trợn mắt tức tối, ánh mắt nhìn An Bích Hà tóe ra lửa.
An Bích Hà nhìn thẳng vào mắt ông ta, không mảy may sợ hãi: “Chuyện