‘Thấy ông ta khăng khăng như vậy, An Bích Hà cũng không nói gì thêm, cô ta cảm thấy nếu mình còn nói tiếp thì chắc chản sẽ chọc giận bố mình, làm ông ta càng thiên vị người phụ nữ đó hơn.
Lúc này, cuối cùng mẹ An cũng kết nối được cuộc gọi, vì có An Bích Hà ở đó nên An Vụ Khang nhấc điện thoại lên nghe thay vì chọn cách cúp máy.
Vừa lên tiếng, mẹ An đã cất giọng cáu kỉnh tức tối: “An Vu Khang, mấy ngày nay ông chết ở đâu, không đến công ty, không về nhà, ông nói đi, ông ở chỗ con hồ ly tinh nào?”
Mẹ An và bố An làm vợ chồng suốt bao năm qua, dĩ nhiên cũng biết ông ta có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng bà ta không bận tâm đến những người phụ nữ này, bởi vì bà ta biết họ chẳng thể gây nên sóng gió gì, chỉ cần họ đừng có con cái thì bà ta có thể khuất mắt trông coi.
Nhưng lần này khác với trước đây, trừ khi đi công tác thì chưa từng có chuyện An Vu Khang đi liền một mạch mấy ngày không về nhà Nghe thấy giọng chất vấn chua ngoa đanh đá của bà ta, tâm trí An Vu Khang không ngừng so sánh với giọng nói của Sở Hân, càng lúc càng cảm thấy khó chịu với mẹ An, bèn trả lời qua loa: “Tôi ở công ty, có một vài chuyện xảy ra”
“Ông lừa được ai.
Lúc trước tôi nói chuyện với Bích Hà qua điện thoại, con bé bảo ông không có mặt ở công ty.
Lần nào tôi gọi, ông cũng không nghe, sau thì tắt máy luôn.
Ông nói cho tôi biết ông đang ở trên giường của con hồ ly tinh nào mà không dám trả lời điện thoại của tôi!”
Giọng nói om sòm và điên cuồng của bà †a vang lên bên tai bố An, nghe được một lúc, ông ta bực bội cau màu lại: “Bà đừng vô duyên vô cớ làm loạn lên có được không hả, nói năng thì tục tĩu chợ búa, có ra dáng bà An hay không?”
Tính cách ngang ngược, điên cuồng và phiền phức của An Bích Hà thực sự giống hệt mẹ cô ta.
“Sao nào, chê tôi xấu tính à, chê tôi tục tu à, đám gái gú bên ngoài bắt hồn ông đi mất thì tốt đẹp lắm đấy, giờ đã nhớ ra tôi là bà An rồi à, lúc vật lộn với con hồ ly tinh kia ông có bao giờ nhớ ra vẫn còn bà An này ở nhà hay không?”
An Vu Khang không muốn cãi nhau với bà ta bèn bảo thẳng: “Tôi đang ngồi