Nói xong, không đợi An Vu Khang phản ứng lại, trực tiếp ngắt điện thoại.
Chờ bà ta ngắt điện thoại, An Bích Hà mới dè dặt đi tới: “Mẹ, chúng ta thật sự không giúp.
bố một chút sao?”
Tuy cô ta nghe mẹ An nói xong, giao toàn bộ mọi thứ cho bố An, nhưng trong lòng vẫn có một chút áy náy.
Vài năm gần đây, đúng là An Vụ Khang không đối xử tốt với cô ta như trước, nhưng trong hai mươi mấy năm trước đây, bố An vẫn rất cưng chiều cô ta.
Mẹ An bình tĩnh nhìn cô ta một cái, nói với giọng điệu đầy ấn ý sâu xa: “Nếu con đã làm theo lời mẹ thì không được có một tia mềm lòng.
Cho dù sau đó con có cứu vãn như thế nào đi nữa thì chỉ sợ An Vu Khang đều sẽ nhớ kỹ mặt xấu của con.
Hơn nữa, bây giờ chính bản thân chúng ta còn khó đảm bảo, còn thời gian rảnh rỗi đi cứu ông ta à?”
An Bích Hà nghe theo lời khuyên của mẹ An, một lần nữa thuyết phục chính mình là đừng quan tâm đến chuyện của An Vu Khang.
Đúng là bây giờ cô ta cũng không còn bao nhiêu tiền để cho ông ta.
Sắc trời bên ngoài đã muộn rồi, An Bích Hà buồn ngủ ngáp một cái đã bị mẹ An đẩy lên lầu: “Con đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm”
An Bích Hà gật đầu, trực tiếp lên lầu.
Thấy cô ta rời đi, vẻ mặt mẹ An mới u ám ngồi xuống, lạnh lùng cười một tiếng: “Đáng đời”
Sau khi bà ta biết được chuyện An Vụ Khang nuôi phụ nữ bên ngoài từ miệng An Bích Hà, bà ta cho người điều tra ra không ít chuyện.
Tuy bà ta biết là sau khi An Vu Khang cưới bà ta, ông ta vẫn luôn không yên phận, qua lại với không ít phụ nữ, nhưng cũng không biết là ông ta lại nuôi vài đứa bên ngoài, thậm chí suýt chút nữa đã sinh con riêng.
Cũng may là người phụ nữ bên ngoài kia không có phúc nên mới chưa sinh con, nếu không chỉ sợ đã không tới phiên bà ta ngồi