Anh ta nói xong thì xé miếng băng dán trên miệng An Vu Khang ra rồi cười mà nói: “Ông nói hết chuyện ác mà ông đã từng làm trước kia đi, chúng tôi sẽ không đánh ông nữa mà sẽ đưa ông tới đồn cảnh sát, để ông đỡ phải chịu nhiều nỗi đau da thịt”
An Vu Khang nghỉ ngờ nhìn anh ta, cau mày.
Ông ta cũng biết chuyện trước kia của Lâm Kỳ.
Đoạn ghi âm kia vừa bị phát tán thì nhà họ An đã bị ảnh hưởng rất lớn, vì đoạn ghi âm này mà An Bích Hà bị Lưu Lệ Viên và Chung Khánh Ngọc liên kết với nhau, hại không thể nào sinh con được nữa, biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể trở lại bình thường.
Thấy đám người Hoắc Tùng Quân lại dùng chiêu này với mình thì ông ta từ chối thẳng: “Không được, chắc chắn các người sẽ ghi âm lại, sau đó sẽ truyền ra ngoài, tôi không mắc lừa đâu”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy thì cười cười: “Đúng là chúng tôi sẽ truyền ra ngoài nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới ông, nhà họ An các người đã phá sản, ông vào đồn cảnh sát chắc chản sẽ phải nhận hình phạt, ở trong tù vài chục năm, dù sao bọn họ sẽ không ra tay với ông trong tù giam đâu”
Đến lúc đó, ngục giam còn có thể trở thành lá chắn tốt nhất của ông ta.
“Chẳng qua, vợ và con gái của ông có thể sẽ chịu ảnh hưởng một chút”
Hoắc Tùng Quân nói xong thì nhìn thoáng qua An Vu Khang, quả nhiên thấy đuôi lông mày ông ta giật giật, rất rõ ràng là đang cân nhắc.
Qua cuộc điện thoại vừa rồi thì An Vu Khang đã không còn ôm tia hy vọng nào với vợ ông ta và An Bích Hà nữa, bọn họ thấy chết không cứu, xử sự lạnh lùng vô tình đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
Đến vừa rồi ông ta mới nhận thức rõ, vốn dĩ hai mẹ con họ không có tình cảm gì với mình, chỉ để ý đến tiền và quyền trong tay ông ta mà thôi.
Bây giờ ông ta gặp nạn, có khi bọn họ vẫn đang âm thầm vui vẻ vì cuối cùng cũng có thể đoạt được Khinh Hà, sẽ không cần chịu sự áp chế của ông ta nữa.
Ông ta sắp vào tù, mẹ con An Bích Hà lại ở bên ngoài tự do