Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy An Vu Khang chậc lưỡi, khó trách An Bích Hà được nuôi dưỡng tính cách lòng dạ độc ác như vậy, An Vu Khang đã làm hầu hết chuyện xấu, đứa con gái mà ông ta chính tay nuôi dưỡng cũng được thừa hưởng sự thâm độc của ông ta.
Sở Hân đứng ở sau cùng nhìn chằm chằm An Vụ Khang, cảm thấy vô cùng vui mừng May mắn là cô ta không bị sự cưng chiều của An Vu Khang mê hoặc, không phản bội Hoắc Tùng Quân, làm xong nhiệm vụ thì rời đi ngay.
Nếu trong lúc nhất thời bị mê hoặc, lựa chọn ở cạnh An Vụ Khang thì cũng đồng nghĩa với việc không ra tay đối phó nhà họ An, chống đối lại Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã, để nhà họ An yên ổn thì chắc là kết cục của cô ta cũng không không mấy tốt đẹp ngày ngủ cùng một người thâm độc như vậy, sinh hoạt cùng nhau, ai biết ngày nào đó bị ông ta bán đi mà vẫn ngây ngốc không hiểu được tình hình.
Sở Hân có phần đồng cảm với An Bích Hà và mẹ cô ta nhưng họ cũng đáng nhận lấy sự trừng phạt này.
“Tôi, tôi đã nói xong r Không biết qua bao lâu, An Vu Khang nuốt nước bọt nhìn Hoắc Tùng Quân rồi nói.
Ông ta đã nói đến khô miệng khô lưỡi, vắt hết óc cũng không nghĩ được chuyện nào khác nữa.
“Tổng giám đốc Hoắc, các người đưa tôi đến đồn cảnh sát đi, nhất định tôi không chạy mà ngoan ngoãn nhận tội.
Đúng rồi, tôi còn có thể xác nhận chuyện năm đó An Bích Hà đã uống rượu trước khi lái xe.
An Vu Khang dùng hết khả năng để hãm hại An Bích Hà, kéo cô ta xuống nước, nhân tiện để Hoắc Tùng Quân thấy thái độ thành khẩn của mình, tránh được nỗi đau xác thịt.
Hoắc Tùng Quân cong môi cười, gật đầu: “Ừ, chúng tôi đều ghi âm được rồi”
Sau đó anh không nói gì nữa, cũng không nhắc tới chuyện kêu người đưa ông ta đến đồn cảnh sát, rốt cuộc An Vu Khang cũng ra điều không thích hợp, thấy mấy vệ sĩ đi tới gần mình.
Sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của An Vu Khang.
“Hoắc Tùng Quân, cậu nói không giữ lời, làm người buôn bán thì phải chính trực, cậu lật lọng như vậy, chẳng lẽ không sợ thanh danh của Hoắc Kỳ bị hủy hoại sao? Ai uil”
An Vụ Khang nằm ở một bên ôm đầu tránh nắm đấm của những người kia, bị đánh đến gào khóc nhưng vẫn cố mắng chửi Hoắc Tùng Quân trong sự tức giận.
Hoắc Tùng Quân cười cười: “Với người cùng làm ăn thì mới phải chính trực, tôi lại không làm ăn với ông, tôi chỉ đơn phương cho ông chịu chút đau khổ mà thôi”
Nụ cười đó của anh