Sáng nay bọn họ đã biết chuyện An Vu Khang bị mắc bẫy rồi.
Lúc này mẹ An đang tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Ngay cả chuyện chạy trốn cũng không làm được, mới một đêm đã bị bắt, đúng là chẳng có ích lợi gì”
An Bích Hà run rẩy ngồi trên ghế sa lon nhìn mẹ An nói: “Tối hôm qua chúng ta không giúp bố, mẹ nói xem bố có làm bậy.
như vậy có liên lụy đến chúng ta hay không?”
Mặc dù nhiệm vụ sát hại Lạc Quang Nhật là An Vu Khang ra lệnh.
Tuy ghi chép của bệnh viện cũng đã bị triệt tiêu, nhưng chuyện cô ta lái xe trong lúc say thì… Thôi trước tiên phải biết rõ tình hình hiện tại của An Vu Khang ra sao đã, sau đó mới xác định xem ông ta đã cho ai làm.
Một khi ông ta muốn trả thù bọn họ sẽ lập tức lấy toàn bộ chứng cứ báo với cảnh sát.
Vậy sau này An Bích Hà muốn sống yên ổn, e là cũng rất khó.
Chuyện say rượu, nếu không ngồi tù thì cũng phải trả một khoảng tiền bồi thường lớn cho Lạc Hiểu Nhã.
Dù sao cô ta cũng là người gây họa.
Lạc Hiểu Nhã bị mù, Lạc Quang Nhật thì bị thương nặng là do cô ta lái xe đụng vào bọn họ.
An Bích Hà vội vàng vò đầu bức tóc hệt như một người điên, cả người nóng nảy.
“Bích Hà ngoan nào, đừng vội, con bình tĩnh lại.” Mẹ An lập tức an ủi cô ta: “Dù sao con cũng là con gái của An Vu Khang, trong tay con còn có “Khinh Hà” là tài sản nhà họ An.
Sau này An Vu Khang cần chúng ta vào trại giam thăm ông ta.
Hơn nữa, sau khi ông ta được thả, không có tiền cũng không có sức, e là còn cần con nuôi nữa kìa, ông ta sẽ không tố cáo con đâu” Mẹ An vô cùng chắc chắn về chuyện này.
Mặc dù bà ta và An Vu Khang không có tình cảm nhưng mẹ An là người hiểu rõ nhất về tính cách của ông ta.
An Bích Hà nghe vậy mới nhẹ nhõm một chút: “Hy vọng là như vậy.”
Nhưng cô ta không biết trước tương lai, vì vậy An Bích Hà vẫn nơm nớp lo sợ và thấp thỏm không yên.
Mẹ An chỉ có thể dời đi sự chú ý nói với cô ta: “Chúng ta đi dạo một vòng nhà máy “Khinh Hà” đi, xem việc kinh doanh như thế nào rồi”
Đây