Cơ thể An Bích Hà run rẩy dựa vào mẹ An.
Chẳng lẽ chuyện bọn họ sa thải người giúp việc bị người khác biết được.
Cho nên mới có người to gan dám đến đây cướp tiền.
Mặc dù An thị đã phá sản nhưng nhà họ An vẫn còn tài sản.
Từ bên ngoài nhìn vào căn nhà này trông cũng rất giàu có, nói không chừng có người muốn nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu cướp ít tiền của bọn họ.
Mẹ An vừa chuẩn bị nói gì đó lại nghe thấy tiếng kính bị đập bể, mảnh vụn kính bắn khắp nơi.
Có một ít vụn văng vào mặt bọn họ cắt ra một vết thương nhỏ.
Sắc mặt An Bích Hà đầy sợ hãi, cô ta hít một hơi khí lạnh vì bị đau.
“Mẹ, chúng ta phải báo cảnh sát!”
An Bích Hà nói xong là đã vội vàng lấy điện thoại ra gấp gáp muốn gọi đến số một một ba.
Mẹ An vội vã ngăn cô ta lại, vẻ mặt hốt hoảng nhìn cô ta: “Con điên rồi sao, giờ lại đi báo cảnh sát.
Bây giờ chúng ta tránh cảnh sát còn không kịp vậy mà con lại đi báo cảnh sát.”
Ngón tay của An Bích Hà chợt khựng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn bà ta: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Không có người giúp việc và vệ sĩ, trong nhà chỉ có mỗi hai mẹ con bọn họ.
Thậm chí bọn họ còn không biết người bên ngoài là ai, hơn nữa có bao nhiêu người, là nam hay là nữ.
Người có thể đập phá cửa sổ như vậy thì ắt hẳn tính tình cũng chả tốt đẹp gì.
Nói không chừng vừa nhìn thấy bọn họ sẽ lập tức ra tay, đến lúc đó người gặp họa chỉ có thể là bọn họ mà thôi.
An Bích Hà cầm điện thoại di động lên xem danh bạ nhưng không biết nên gọi cho ai.
Đa số bên trong đều là những người đã vạch rõ giới hạn với An thị, tất cả đều là đám bạn bè xấu.
Lúc trước cô ta cho rằng mình có thể trở thành bà chủ nhà họ Hoắc nên đã chủ động cắt đứt liên lạc.
Sau đó nhà họ An xảy ra chuyện, bố mẹ của những người đó cũng không cho phép bọn họ tiếp xúc với cô ta nữa.
Nhìn một lúc, An Bích Hà mới phát hiện cô ta còn có thể gọi cho một người, chính là Ngô Thành Nam.
Cô