Tiểu Bạch vừa rời đi một lúc thì ngoài cửa bóng dáng hai người phụ nữ bước vào.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Hai người vừa vào một là Tạ Tú Linh – vị hôn thê cũ của Lâm Trạch Dương.
Còn người kia là kẻ thù không đội trời chung của cô – Y Thanh Dao.
Cô không ngờ ở đây lại gặp hai người họ.
Cô cố ý làm cho mình trở nên vô hình.
Không phải nói quan hệ của cô với cô tiểu thư nhà họ Y kia mà đến cả người bên cạnh cô ta quan hệ còn khó xử hơn.
Nhưng Y Thanh Dao làm sao bỏ qua cơ hội tốt để nhục mạ cô được.
Cô ta cố tình nói lớn.
- Ây da!...!Đây chẳng phải hoa khôi học bá của trường ta đây sao? Không ngờ ở đây lại có thể gặp được cô đó a…
Uyển Tình nghe giọng điệu cô ta, biết ngay gặp cô ta ở đây không có gì tốt đẹp mà!
Cô nhếch môi cười nhẹ, giọng nói mang theo chút mỉa mai.
- Ồ! Tôi cũng không ngờ lại gặp cô ở đây đó.
Mà từ lúc tôi ở đây tới giờ… cô… là “người thứ ba” bước vào ha…
Y Thanh Dao biết cô có ý gì, cô ta tức giận phồng má trợn mắt, lồ ng ngực phập phồng thở không ra hơi.
Nói xong Uyển Tình còn khẽ cười, đưa tay che miệng bộ dáng như vừa nói sai, nói.
- A… Đàn chị, chị đừng hiểu lầm nha...!Tôi nói là chị là “người thứ ba” bước vào chứ không phải loại “người thứ ba” kia đâu nha… Hihi…
Lời này của cô đã chạm đúng tim đen của Y Thanh Dao.
Mạt cô ta càng ngày đỏ lợi hại.
Ai nhìn vào cũng nghĩ đến cái mông con khỉ chốn rạp xiếc.
Cô ta không nhịn được muốn xông đến đánh người.
Nhưng vẫn là Tạ Tú Linh thông minh, cô ta lại bắt đầu dùng kĩ năng diễn xuất của mình lừa khán giả.
Cô ta nhẹ nhàng kéo tay Y Thanh Dao, nói khẽ bên cạnh.
- Thanh Dao, em làm sao vậy? Chúng ta dù sao cũng là tiểu thư tầng lớp thượng lưu, không nên quan tâm những hạng người thấp kém như vậy...!Đi thôi! Chúng ta tối nay còn buổi tiệc quan trọng đó.
Nói rồi cô ta liếc mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống, bên môi nhếch nhẹ một đường cong.
Uyển Tình có thể cảm nhận được sự khinh thường trong ánh mắt đó.
Nhưng tính cách hống hách, coi thường kẻ dưới của cô ta, cô cũng đã biết rõ từ lâu.
Cô không thèm để ý tới họ nữa, xoay người muốn rời đi.
Nhưng Y Thanh Dao làm sao dễ dàng tha cho cô.
Cô ta lại tiếp tục mở lời khinh miệt.
- Sao vậy, chúng tôi nói sai sao? Một kẻ nghèo hèn như cô mà cũng dám tới nơi này.
Hừ… Chắc không phải câu được rùa vàng chứ?...!Ha, loại người như cô không phải giỏi nhất là quyến rũ người khác sao! Thời đại học không biết đã mê hoặc không biết bao nhiêu người.
Thật là không biết xấu hổ mà!...
Những lời nói của cô ta câu nào cũng nhằm vào cô, biến cô trở thành người phụ nữ dơ bẩn, ham hư vinh, là loại hồ