Bọn họ lái xe đến một nhà hàng cao cấp, anh đưa chìa khóa cho người gác của để họ lái xe xuống tầng hầm.
Sau đó đi vào bên trong, đằng sau còn có hai cái đuôi to lớn lẽo đẽo theo sau.
Ba người đều là những người có tiếng tăm trong thành phố, nháy mắt nhân viên đều nhận ra.
Quản lí nhanh chân ra đón nhưng anh đi thẳng không để ý ông ta.
Vương lão cùng với mấy người bạn già ở trong phòng VIP, cánh cửa bị ai đó mở ra, sau đó là ba người Lâm Trạch Dương, Âu Dương Hàn và Lạc Thiên cùng bước vào.
Vương lão nhìn thấy anh, ông vẫn ung dung ngồi nói chuyện với bạn, sự xuất hiện của nhân vật lớn cũng không thể làm gián đoạn cuộc vui của ông.
Lâm Trạch Dương tiến đến chỗ bên cạnh ông, anh nói.
- Ông, cháu có chuyện muốn nói.
- Có chuyện gì để lát nói sau, ta đang bận!
Vương lão cũng không để tâm lời anh nói, trực tiếp từ chối.
Hai người anh em của Lâm Trạch Dương thấy thế, họ liếc nhìn nhau âm thầm phát tín hiệu cho đối phương.
Vương lão đang ngồi trên ghế chuẩn bị gắp miếng thịt ngon vào miệng thì chiếc ghế tự dưng bị hai người kia nhấc lên, bọn họ bê cả ông lẫn ghế ra ngoài rồi đi vào một căn phòng trống bên cạnh, đặt ông xuống đó.
Sau khi xong việc hai người mới cúi đầu thành khẩn xin lỗi ông.
Vương lão thịt chuẩn bị đến miệng rồi còn bị hai thằng quỷ này phá mất làm ông tức không lên lời.
Ông liếc mắt lườm hai người một cái sắc nhọn, trong lòng ghi nhớ hành động này để còn nói cho ba mẹ của chúng biết, xem chúng bất kính với trưởng bối như thế nào.
Ông tức giận nói.
- Hừ! Hai thằng nhóc, đợi đấy cho ta!
Rồi ông quay sang nói với Lâm Trạch Dương.
- Cháu muốn nói gì thì nhanh lên! Ta còn chưa ăn xong.
Lâm Trạch Dương không vòng vo vào thẳng vấn đề.
- Cháu muốn nói chuyện với Uyển Tình.
- Muốn gặp nó thì đến mà gặp, chạy đến chỗ ta làm gì!
Vương lão biết rõ mấy ngày nay cô luôn cố ý tránh mặt anh, còn dặn người giúp việc đừng để anh vào nhà, nhưng ông vẫn cố tình giả vờ.
Trước đây ông đã nhìn rõ rồi, cô có tình cảm với anh nhưng anh lại không chịu nhìn nhận, bây giờ thì ứng với câu "có không giữ, mất đừng tìm" !
Lâm Trạch Dương biết mình đang ở thế yếu nên chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của ông.
- Cô ấy không muốn gặp cháu, ông có thể giúp cháu hẹn cô ấy được không hoặc là nói với cô ấy cháu thực sự muốn gặp để giải quyết hiểu lầm.
Ông hỏi lại anh một câu.
- Cháu đối với con bé có thật lòng không? Suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời ông! Còn không thì cả đời này đừng mơ ông giúp cháu!
Ông mở lời uy hiếp, Lạc Thiên sốt ruột thay cho anh nên nói chen vào.
- Ông à, ông giúp cậu ấy đi…
- Thằng nhóc kia trật tự đi cho ông! Ồn ào!
Lạc Thiên bị ông mắng lắm mồm, anh ta ấm ức ngậm miệng lại.
Anh ta cũng chỉ là có lòng tốt thôi cũng không được!
Lâm Trạch Dương đối với câu hỏi của ông, anh không chút do dự mà trả lời chắc chắn.
- Cháu không cần phải suy nghĩ nữa.
Tình cảm cháu với cô ấy là thật! Từ năm năm trước, cháu đã biết… mình yêu cô ấy!
Sau một hồi thuyết phục, nhận thấy được sự chân thành trong lời nói của anh, Vương lão cuối cùng cũng mềm lòng.
Thật ra ông