Lạc Vy kề tai hắn hỏi nhỏ: “Đình Ngôn, anh không thể ký… Công ty đó là tâm huyết của anh mà!”
“Chuyện của tôi không cần cô mèo khóc chuột.” Mặc Đình Ngôn nghiêng đầu khẽ nói.
Lạc Viễn Đông tất nhiên không dễ dàng bỏ qua cho Mặc Đình Ngôn, thứ nhất hắn biết bí mật buông vũ khí của lão, thứ hai Lạc Viễn Đông muốn chiếm gia sản của Mặc Gia để khuyếch trương thế lực yếu kém của Lạc Gia, ai chả biết công ty Lạc Thị như con kiến bò giữa thành phố lớn, còn Tập Đoàn Mặc Đình như cơn gió lớn khuấy đảo hết thành phố A phồn hoa, bay qua các nước quốc tế.
“Được! Ta đồng ý.” Lão già gian xảo nháy mắt đắt ý."
Lạc Viễn Đông tiến đến chỉa dao vào động mạch cổ của Mặc Đình Ngôn, lướt xuống đảo qua đưa lại trên hai xương quai xanh, đến ngực trái dừng lại ấn mạnh một cái, buông lời châm chọc “Nghĩa khí lắm con rễ, nễ tình điều này ta…”
Dứt lời hắn tỳ mạnh mũi dao vào ngực trái quấy mấy cái, khiến Mặc Đình Ngôn nghiến răng che đau đớn, máu thấm ướt áo sơ mi trắng, rít lời qua kẻ răng:
“Lão già… muốn giết tôi cũng được thả con trai tôi trước đã.”
Nhận được cái phất tay ra dấu thuộc hạ liền mang cậu bé băn dán kín miệng, đem hai tay cột chặt bằng dây thừng kéo theo ròng rọc treo lên trần nhà.
Mặc Đình Ngôn thấy thân thể con trai bị hành hạ bầm dập, giờ lại kéo lên trần nhà, liếc mắt nhìn Lạc Vy bên cạnh mình, dùng giọng nói nặng nhẹ đầy mỉa mai:
“Đây là tình yêu của cô dành cho tôi ư?”
Lạc Vy liếc nhìn Châu Đông Triết, bởi cô nghĩ do anh ta bày trò hành hạ con trai của người mình yêu.
Cô chỉ dụ dỗ bắt cóc bé Đình Kêu theo ý cha thôi.
Cô liếc sang cha mình, rõ ràng ông nói chỉ bắt công hâm doạ Mặc Đình Ngôn giao gia sản thôi, nhờ cô viết thư dụ Mặc Đình Ngôn tới đây, vậy mà cô không ngờ cảnh tượng bây giờ tệ hại thế này lại xảy ra.
“Đình Ngôn… em…” Lạc Vy bấu víu vào cánh tay Mặc Đình Ngôn và cảm nhận những thớ cơ được gồng nổi lên, cô run rẩy nhìn mũi dao xiêng vào lớp áo nhuộm đỏ màu máu mà đau lòng, nước mắt tuông dòng nhìn cha mình đang cười đắt ý, cô gào khóc: “Cha!!! Sao cha nói tha cho Đình Ngôn!!!”
Lạc Viễn Đông chẳng quan tâm cô con gái nuôi đau khổ hay không? bởi từ ban đầu ông ta đã lên kế hoạch giết ch.ết Mặc Đình Ngôn bịt miệng chuyện buôn lậu vũ khí và chất cấm.
“Lạc Vy… mày tránh ra! vì mày là con tao nuôi, tao không muốn hại mày.”
Lạc Viễn Đông ra dấu thuộc hạ lôi Lạc Vy sang bên, cầm bản sang nhượng cổ phần đập vào ngực Mặc Đình Ngôn, nhếch mép gian xảo rồi nói lời trao đổi: “Ký nhanh… tao không đủ kiên nhẫn chờ.”
Dứt lời hắn ném dao hướng Châu Đông Triết chụp lấy tiểu đao kề vào mối dây đang căng treo bé con.
Lạc Vy nhìn dao khứa đứt từng lớp dây thừng, quay qua nhìn Mặc Đình Ngôn những ngón tay thon dài chạm cây viết dính máu bên ngực trái, cô căng thẳng nhìn mũi viết trên giấy nhượng cổ phần.
Anh ấy vì con của Bạch Yên Chi mà không màng gia sản Mặc Gia tạo ra sao? Rốt cuộc Bạch Yên Chi gặp bao nhiêu may mắn chứ? Thứ mình cật lực giành giật, cô ta nằm thở thôi cũng có cả đống nam nhân sẵn sàng bảo vệ hy sinh.
Hết Lục Thừa Cẩn si mê rồi đến Mặc Đình Ngôn điều nhất kiến chung tình với cô ta.
Mình so sánh về diện mạo đẹp hơn cô mà.
Lạc Vy nghiến răng không cam tâm, đôi tay siết chặt.
Mặc Đình Ngôn nhìn sợi dây thừng bị khứa dần, như đang khứa vào tim mình, hắn nhìn Lạc Viễn Đông biểu cảm mong chờ chữ ký, trầm giọng hỏi: “Tại sao ông muốn hại Lục Hàn Quyết đến chết hả? Có phải năm đó chính ông đã bắn Lục lão gia ở bến tàu đúng không?”
Lạc Viễn Đông đón lấy một tiểu đao khác đặt lưỡi xắc nhọn lên động mạch ấn lực vừa rỉ đường máu trên cổ nam nhân đang nghiến răng chịu đau đớn.
Lão ta rất hài lòng biểu cảm trên.
“Đúng là tao bắn hắn đấy! Dám xía mũi chuyện làm ăn của tao… Năm xưa hủy cưới hại em gái tao tự tử, tao phải khiến ả phụ nữ Chung Nhã Đan và tên Lục Hàn Quyết khốn kiếp mãi không gặp được nhau.
Con gái của hắn mãi mãi không có được hạnh phúc… Ha… ha…!”
Lạc Viễn Đông cười to đem dao chỉa xuống phần dưới của nam nhân.
“Tao không định giết mày đâu… Muốn mày tuyệt hậu thôi, nhưng rồi do mày nhiều chuyện quá.
Tao yêu mẹ mày nhưng không có nghĩa tha cho thằng nghiệt chủng như mày!!!” _Lão gằng giọng đẩy sâu mũi dao vào hông đùi của Mặc Đình Ngôn, máu đỏ men theo cán dao nhiễu xuống sàn gỗ…
Mặc Đình Ngôn gan lỳ không hề ngã quỵ