"Hạo Đình sao? Là anh hai ư?" Lục Thừa Cẩn thất vọng buông tay ra, nhưng giây phút anh trong thấy sau tấm rèm mỏng thấp thoáng là xe lăn được gấp gọn thì ảnh mặt chuyển biến nghi hoặc...
Lục Thừa Cẩn nhìn lại bản thân đã được thay áo ngủ, khẽ nhìn nam nhân trước mặt đầy ái ngại.
Vậy là Âu Đình Nghiên thấy hết vết nhơ bẩn trên người mình rồi.
Âu Đình Nghiêm nhìn biểu hiện đỏ mặt của Lục Thừa Cẩn bèn cười trấn an: "Anh xin lỗi, đã tự ý tắm giúp em.
"Không sao? đàn ông với nhau đừng treo câu xin lỗi ở cửa miệng!"
Lục Thừa Cẩn không muốn ai thấy sự tổn thương trong tâm hồn mình, ba lần bị làm nhục, thân thể đau 9 thì tâm hồn đau 10, nhưng là đàn ông nên anh không được mềm yếu.
"Anh đi nấu cháo cho tôi được chứ?"
"Ừ!"
Âu Đình Nghiêm không chút nghi ngại xuống lầu nấu nướng.
Lục Thừa Cẩn rón rén bước tới rèm nhìn chiếc xe lăn gấp gọn gàng, rồi leo qua lang can phòng bên cạnh, đẩy cửa ban công bước vào phòng, đập vào mắt là người đàn ông đang nằm trên giường đôi mắt bị bịt vải đỏ, bước đến gần nhận ra là khuôn mặt của Mặc Đình Ngôn.
Người đàn ông giật mình choàng tỉnh, quờ quạng nắm tay người bên cạnh: "Đình Nghiêm...!em trai tôi sao rồi?"
Không khí im lặng lạ lùng...
"Anh Đình Ngôn, mắt của anh sao thế?"
"Thừa Cẩn...!là em sao?"
Người đàn ông tháo mảnh vải bình tĩnh đáp lời: "Anh cột cho dễ ngủ thôi, em khoẻ rồi, thì về lo hôn lễ đi.
Anh nói với cha rồi, hoãn hôn lễ qua ngày mai!"
"Em hỏi anh tại sao gạt em!"
"Gạt...!gạt cái gì?"
Nhìn người này tỉnh bơ hỏi lại khiến Lục Thừa Cẩn không tiết chết được cảm xúc đè người xuống luồng bàn tay vào ào sợ soạn.
"Thừa Cẩn..." Nam nhân đẩy em trai ra đồng thời chỉnh lại quần áo: "Em làm gì vậy?"
Hắn nhìn ra cửa gọi to: "Âu Đình Nghiêm!!!"
Lục Thừa Cẩn bịt miệng anh trai lại đẩy trở lại giường.
"Mặc Đình Ngôn...!anh đừng giả vờ giả vịt.
Anh là anh ba của tôi!"
"Thừa Cẩn...!em nhớ Đình Ngôn tới lú hả? Anh là Phương Hạo Đình."
- "Xoạc.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
Lục Thừa Cẩn thẳng tay xé toang ao nam nhân ném lên không trung, vết sẹo dài bên hông lộ ra, tung chăn lộn ra chân trái vẫn còn bó bột trắng xoá, vươn tay bóp chặt cổ đối phương dối trá, nhếch mép buông lời mỉa mai:
"Sao hả? Phương Hạo Đình hả? Cái mỏ của anh hai không hỗn như cái nết của anh ba đâu!" Lục Thừa Cẩn cười khẩy châm chọc:
"Dám giả chết gạt em, lại còn không chịu lộ diện, khiến bao nhiêu người đau khổ khóc trước nấm mồ kia...!Mặc...!Đình...!Ngôn...!anh chết cũng xạo được hả?"
"Thôi được rồi! Em thả ra."
Mặc Đình Ngôn đẩy em trai bật ra, gắng gượng ngồi dậy, nếu đã bị lộ thì đành giả bộ ổn, bởi Mặc Đình Ngôn chỉ còn thấy được ánh ít ỏi và mỗi giờ trôi qua chỉ có thể che mắt bằng vải để duy trì thị lực.
"Lo về kết hôn đi!"
"Anh thật sự muốn em kết hôn sao?"
Mặc Đình Ngôn lấy trong học tủ ra một phong bì đỏ, đặt vào tay em trai, mỉm cười: "Anh chúc em và Bạch Yên Chi trăm năm hạnh phúc, đây là chút quà của anh, sau khi thành hôn hãy mở ra."
"Anh ba..." Lục Thừa Cần nhìn anh trai mà nghẹn ngào, nhận ra bản thân đã làm sai với người anh này, quyết định nói ra sự thật:
"Anh ba...!thật ra em đã gạt anh hai hại anh bị Yên Chi hiểu lầm vụ xét nghiện ADN của bé con."
"Ừ!"
Lục Thừa Cẩn kinh ngạc đáng lẽ Mặc Đình Ngôn phải bất ngờ, nhưng tại sao lại bình thản đến lạ thường vậy.
"Anh biết rồi sao?"
"Ở tầng hầm anh đã trông thấy và nghe rõ lời em nhờ anh hai đi xét nghiệm ADN.
Lúc Yên Chi ném những mảnh giấy