"Không phải là ba ruột cáo già kia."
Mặc Đình Ngôn ư? chẳng lẽ Bạch Yên Chi tiết lộ luôn cho hai đứa nhỏ này biết.
[....]
"Em đi về đi!" Mặc Đình Ngôn gằn giọng đẩy em trai khỏi giường, vết thương ở chân cũng đau thấu.
Lục Thừa Cẩn đau lòng rơi nước mắt cố ôm chặt anh trai vào lòng, nhưng sự vùng vẫy đẩy ra làm anh té xuống sàn đúng lúc Âu Đình Nghiêm bước vào,liền chạy lại đỡ người mình thương, đồng thời hướng ánh mắt giận dữ nhìn người tàm tật trên giường, gằn giọng.
"Mặc Đình Ngôn...!Anh làm gì vậy? Có biết Cẩn Nhi còn mệt không?"
Mệt sao? Lục Thừa Cẩn ái ngại không dám nhìn Âu Đình Nghiêm, bởi mệt ở đây ý là vừa trải qua ho.an ái thì phải.
Mặc Đình Ngôn nhìn Âu Đình Nghiêm ôm em trai mình bỗng nhận ra có gì đó sai sai, liền cắm đôi mắt tâm lửa vào tay người bạn thân cận, là do hắn bấy lâu quá sơ ý nhờ Âu Đình Nghiêm bế bồng em trai mỹ nam của mình tạo ra cơ hội thân mật.
"Âu Đình Nghiêm...!tránh xa Thừa Cẩn ra!"
Lục Thừa Cẩn thấy anh ba có vẻ không vui, đồng thời cũng sợ Âu Đình Nghiêm bị nam nhân hung tàn tẩn cho một trận, vội đứng cách xa anh bác sỹ riêng.
"Cẩn Nhi..!" Âu Đình Nghiêm chau mày vòng vẫn còn trong không trung, quay lại thấy phong tượng nóng phía sau khiến anh ta giật thóp.
"Cấm anh, đúng đến em trai của tôi!" Mặc Đình Ngôn ngưng lời, đảo ánh nhìn tà ác xuống chỗ quý giá của đàn ông tiếp lời: "Kết cục không tốt hơn Lục Thời Cẩn đâu!"
Lục Thừa Cẩn đứng ra chắn che chở cho nam nhân bị khủng bố tin thần.
"Anh ba, Âu Ca không có như Lục Thời Cẩn...!anh ba đừng làm quá!"
"Âu...! Ca..." Mặc Đình Ngôn lên chân cà nhắc đến gần bóp đôi gò má em trai, gằn giọng giận dữ: "Em gọi thân mật thế! Có biết sẽ tạo thêm tình cảm lệch lạc cho anh ta không?"
Lục Thừa Cẩn bị bóp đau như hàm bị vỡ nát, Âu Đình Nghiêm bước đến can ngăn thì bị mũi súng trên tay anh trai người mình thương chỉa vào đầu.
"Đứng yên đó, có tin tôi bắt chết anh không?"
Âu Đình Nghiêm giơ hai tay đầu hàng lùi ra xa, anh ta không thể tin Mặc Đình Ngôn muốn giết anh và thô bạo với đứa em trai mà hắn yêu thương nhất.
"Tránh xa anh ta...!em là con trai và sắp kết hôn rõ chưa?"
Mặc Đình Ngôn không muốn đứa em trai bước vào con đường Gay, nơi đó đầy kì thị dư luận, số người còn chưa có cái nhìn khách quan về việc con trai hoà quyện cảm xúc, tình yêu đó chưa được mọi người trong xã hội hoàn toàn chúc phúc.
Hắn nghĩ tình yêu nam nữ phân biệt giai cấp giàu nghèo, yêu nhau cảm xúc có thể nén xuống hi sinh thầm lặng, nhưng tình yêu con trai là chinh phục mảnh liệt bất chấp rào cản, bản năng độc chiếm người mình thương lại khá cao, minh chứng là Lục Thời Cẩn không hề sợ chết cưỡng h*p em trai hắn tận 3 lần.
Lục Thừa Cẩn thì lại nghĩ anh trai đang kì thị đồng tính, làm tổn thương Âu Đình Nghiêm.
"Anh ba...!Em không lệch lạc giới tính!" Lục Thừa Cẩn nổi giận đạp Mặc Đình Ngôn té sõng soài, bởi chân bị thương khá nặng xương chưa liền, cú ngã chấn động Mặc Đình Ngôn đau điếng, đồng thời tiếng khẩu súng chạm sàn, thì trong mờ ảo Mặc Đình Ngôn dựa vào bóng đen của mọi vật thể xung quanh bò dậy tránh việc em trai nghi ngờ bệnh tình nghiêm