Cho đến giữa trưa, đột nhiên Tống Phong cũng nghe được ba tiếng chuông thật to.
Nghe tiếng chuông này, tất cả đệ tử Luyện Tinh Cảnh của Đạo Huyền Môn liền vù vù chạy đến tập hợp trên quảng trường.
Tống Phong vừa bước ra, liền thấy Lữ Nhân đã lâu không gặp đang chạy tới.
Nhìn thấy Tống Phong, hắn liền vẫy tay:
“Tống sư đệ, có chuyện lớn, đi thôi.”
Tống Phong gật đầu, không nói gì, cước bộ dưới chân lại tăng thêm một chút, cùng Lữ Nhân chạy đến quảng trường.
Khác với những lần giảng đạo, lần này Tống Phong nhìn thấy rất nhiều đệ tử cũng đang chạy vội mà đi, sắc mặt ai nấy đều có vẻ trầm trọng.
Tống Phong thấy cảnh này, trong lòng liền biết có lẽ tin tức đã lan rộng.
Lần này tập hợp chúng đệ tử hẳn là liên quan đến sự việc này.
Mấy vạn đệ tử Luyện Tinh Cảnh của Đạo Huyền Môn tập hợp trên quảng trường.
Xếp thành hàng dài tập trung tinh thần nhìn lên phía trước.
Chỉ thấy nơi đó, ngoài các vị trưởng lão chưởng quản Tứ đại Tạp Dịch Phong còn có các trưởng lão ngoại môn, trưởng lão nội môn thì còn có một vị đạo nhân chỉ chừng ba mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khí chất ôn nhuận như ngọc, bình tĩnh lạnh nhạt quan sát hết thảy chúng đệ tử.
Nhìn đến người này, tất cả đệ tử đều lộ ra vẻ mặt kích động cuồng nhiệt, khí thế như sấm động hành lễ:
“Bái kiến Chưởng môn.
Bái kiến các vị trưởng lão!”
“Tốt.
Chư vị đệ tử, hôm nay ma đạo Huyết Sát Tông đến đây khiêu chiến Đạo Huyền Môn chúng ta, các ngươi ai dám cùng ta ứng chiến?”
“Ai dám cùng ta ứng chiến!”
“Ai dám cùng ta ứng chiến!”
Âm thanh này của Đạo Huyền Chân Nhân tựa như có một loại ma lực, ầm ầm vang vọng trong tai mỗi người, khiến cho chúng đệ tử hai mắt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, khí thế đại thịnh hét lớn:
“Nguyện tồn vong cùng Đạo Huyền Môn.
Chúng ta xung phong ứng chiến!”
Vô số đệ tử giờ phút này cảm thấy một luồng khí thế chưa từng có xuất hiện trên đỉnh đầu, sau đó hội tụ thành một cột trụ phóng thẳng lên trời cao.
Một chút mây mù trên bầu trời theo cột trụ này cũng bị quét sạch không còn một mảnh.
— QUẢNG CÁO —
Trong chớp mắt vạn dặm không mây!
Đạo Huyền Chân Nhân hiếm thấy hài lòng mỉm cười lớn:
“Tốt.
Tâm ý của các ngươi đều rất tốt.
Lần này ứng chiến Huyết Sát Tông đệ tử sẽ do lão phu tự mình dẫn đội.
Mỗi một Tạp Dịch Phong sẽ do trưởng lão phụ trách cử ra mười lăm đệ tử ứng chiến.
Còn lại hai mươi vị trí sẽ do đệ tử ngoại môn đến phụ trách.
Mà những đệ tử ở tứ đại Tạp dịch phong, mặc kệ thi đấu xong là sinh hay tử, đều trở thành ngoại môn đệ tử, ngay lập tức thưởng một nghìn điểm sư môn.
Trên lôi đài ứng chiến biểu hiện càng tốt, môn phái tuyệt không để các ngươi thất vọng.”
Đạo Huyền Chân Nhân nói xong, liền có bốn vị trưởng lão quản lý bốn ngọn Tạp Dịch Phong theo thứ tự bay ra.
Bốn người này ngoại trừ Toàn Phong Chân Nhân và Chung trưởng lão ra thì Tống Phong không nhận ra hai người còn lại.
Vị trưởng lão quản lý Tạp Dịch Nam Phong là một lão nhân to béo, sắc mặc hồng hào dường như lúc nào cũng có một nụ cười ôn hòa như gió xuân.
Thình lình lại chính là người ngày đó đánh cờ cùng Toàn Phong Chân Nhân tại sơn cốc nọ.
Tống Phong tất nhiên không nhận ra lão giả này, chỉ tập trung tinh thần đứng đó.
Vị trưởng lão to béo này vừa bay đến, lập tức không chút do dự mở miệng:
“Những người lão phu gọi tên lập tức bước ra khỏi hàng.
Những người không được gọi tên có thể trở về nơi ở.”
Nói xong, lão không cho ai kịp phản ứng, bắt đầu mở miệng đọc:
“Cát Thiên Tu.”
“Tào Bằng.”
“Phó Như Yên.”
“Hình Đông.”
“Trang Tật Mạch.”
“…”
Rất nhanh, lão liên tục điểm danh mười người thì tốc độ mới chậm lại một chút.
Dường như những cái tên nổi bật lão chú ý bấy lâu nay đều đã được gọi ra, lúc này mới quét mắt chọn thêm lần nữa, bổ sung cho đủ số.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi.”
“Ngươi.”
“Ngươi.”
“Ngươi nữa.”
Lão liên tục chỉ tay vào bốn người đứng giữa hàng.
Khí tức mấy người này mặc dù có chút không quá nồng đậm nhưng đều là Luyện Tinh Cảnh Hậu Kỳ.
Khi thấy mình được gọi, cả bốn người đều hiện rõ vui mừng.
Hiển nhiên bọn hắn vừa đối với thực lực bản thân có tự tin, vừa vui mừng vì phần thưởng mà môn phái hứa hẹn.
Cho nên dù là trưởng lão thậm chí không nhớ tên bọn hắn thì bọn hắn vẫn cảm thấy không có chút gì là thất vọng.
Rất bình thường mà thôi, có thứ quan hệ không cần nhớ tên, chỉ cần một lần ánh mắt ấy chạm đến, liền sẽ mang theo thương nhớ cả đời!
Ân.
Chính là loại ý tứ này.
Mà những người còn lại ở Tạp Dịch Nam Phong thấy cảnh này thì đột nhiên hồi hộp vô cùng.
Chỉ còn một vị trí duy nhất.
Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ điều gì thì có trời mới biết.
Ánh mắt của