Bảo Khố Phòng của Đạo Huyền Môn là một tòa tháp gồm nhiều tầng khác nhau.
Những pháp khí dành cho Luyện Tinh Cảnh đều được đặt ở tầng thấp nhất, cũng là tầng rộng rãi nhất.
Để tránh lộn xộn, Tiền trưởng lão quyết định chia thành từng đợt, mỗi đợt mười lăm người tiến vào chọn lựa.
Đối với quyết định này của Tiền trưởng lão, có vài người tỏ vẻ không phục.
Nhưng khi cảm nhận được sắc mặt của Tiền trưởng lão tựa như đang đau lòng cắt thịt, sắc mặt khó chịu vạn phần thì cả đám thức thời ngậm miệng lại, để lão tùy ý sắp xếp.
Mà Tiền trưởng lão dường như cũng không có thiên vị bất cứ người nào, tùy ý điểm mười lăm người đi vào đợt đầu tiên.
Nhưng không biết vì sao, thình lình Tống Phong lại được điểm danh thuộc nhóm người đầu tiên tiến vào Bảo khố.
Tống Phong gương mặt bình tĩnh, chậm rãi cùng những người khác theo chỉ dẫn của Tiền trưởng lão đi vào bên trong.
Tầng này cực kỳ rộng rãi, vừa bước vào Tống Phong liền nhìn thấy vô số pháp khí được sắp đặt chỉnh tề, số lượng thì nhiều đến mức làm người ta trợn mắt há mồm.
“Còn lề mà lề mề cái gì, bên phải là pháp khí tấn công, bên trái là pháp khí phòng ngự.
Cho các ngươi một canh giờ, nếu không chọn được thì cũng đừng chọn nữa mà lăn ra ngoài cho lão phu.”
Âm thanh cục súc của Tiền trưởng lão truyền đến làm cho Tống Phong không dám suy nghĩ nhiều nữa.
Pháp khí nơi này có quá nhiều, nếu cẩn thận lựa chọn từng cái thì dù cho Tống Phong có dùng mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc chọn hết.
Tình huống này cũng chỉ có thể trông chờ vào vận khí.
Tống Phong thở dài một hơi, bước tới nơi đặt pháp khí phòng ngự.
Trong nhóm hai mươi người tiến vào đầu tiên này thì hơn phân nửa đều chọn pháp khí tấn công bên kia.
Cũng chỉ có ba người có cùng ý định với Tống Phong là đến nơi đặt pháp khí phòng ngự này xem xét đầu tiên.
Thấy ba người nọ khá lạ lẫm, Tống Phong cũng không có để ý đến.
Thời gian có hạn, lúc này tập trung lựa chọn pháp khí mới là chuyện quan trọng nhất.
Tống Phong bước tới kệ, bắt đầu chọn lựa.
Pháp khí phòng ngự nơi này số lượng cũng cực kỳ nhiều, nhưng nhìn qua thì chiếm đa số là mấy loại cơ bản như khiên, giáp, thuẫn… Tống Phong lướt nhanh qua, liền thấy có một cái chuông.
— QUẢNG CÁO —
【 Kim Chung Tráo.
Trung phẩm pháp khí.
】
Tống Phong xem qua giới thiệu, lắc nhẹ đầu đem chuông này đặt xuống, lại tiếp tục quan sát đồ vật tiếp theo.
【 Bất Tử Thuẫn.
Trung phẩm pháp khí.
】
Đánh rắm.
Trung phẩm pháp khí cũng dám tự nhận Bất tử.
Tống Phong lắc đầu bỏ qua.
Mắt thấy thời gian đã trôi qua gần nửa canh giờ, Tống Phong bước chân bỗng dưng chậm lại.
Ánh mắt hắn bị một đồ vật như một tấm khăn cực kỳ mỏng thu hút.
【 Băng Tinh Y.
Thượng Phẩm Pháp Khí.
】
Ánh mắt Tống Phong tìm đến phần giới thiệu.
“Băng Tinh Y…Băng Tinh Thủ Sáo…Băng Tinh…Băng Tinh…” Tống Phong lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ đây là cùng một bộ bảo vật làm Băng Tinh Tơ Tằm nhưng vì lý do nào đó mà tách ra thành nhiều bộ phận khác nhau?”
Tống Phong đưa tay sờ tới, liền cảm giác mềm mịn trơn nhẵn, ánh mắt ngay lập tức sáng lên.
“Chính là nó.”
Tống Phong cảm giác Băng Tinh Y này dường như ngay lúc bàn tay Tống Phong chạm đến, một cỗ cảm giác hân hoan và thân thiết mơ hồ xuất hiện.
Loại cảm giác thân thiết này chỉ thoáng qua một cách mơ hồ, dường như chưa từng xuất hiện, khiến cho Tống Phong nghi ngờ rụt tay lại nhìn nhìn, nhưng sau đó nhanh chóng đem Băng Tinh Y này thu lấy.
Dù cho không phải là cùng một bộ như suy đoán của hắn đi nữa thì đây vẫn là Thượng phẩm pháp khí.
Đi dạo nãy giờ, Tống Phong phát giác nơi này phần nhiều là hạ phẩm và trung phẩm pháp khí.
Chỉ có số ít vài món là thượng phẩm, trong đó pháp khí dạng y phục như Băng Tinh Y này càng là hiếm thấy.
Không chọn nó thiên địa bất dung! — QUẢNG CÁO —
Tống Phong mỉm cười hài lòng, đang định bước đi thì đột nhiên có tiếng gọi:
“Sư đệ, ta muốn vật này.
Sư đệ có thể đổi với ta không?”
Tống Phong quay lại, liền thấy người nói là một trong ba người có cùng ý tưởng đến xem pháp khí phòng ngự đầu tiên như hắn.
Tống Phong cũng không có suy nghĩ gì, liền lắc đầu, chắp tay không nói một lời xoay người đi đến khu pháp khí công kích.
Mà người kia thấy Tống Phong không chịu đổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối cùng không cam lòng, ánh mắt nhìn thân ảnh của Tống Phong cũng mang theo vài phần oán độc.
Trên chân y, thình lình cũng mơ hồ truyền tới một cỗ cảm giác thất vọng và tiếc nuối mơ hồ sau đó biến mất.
Tống Phong