Editor: Chấm Than
Theo bản năng, Kháp Kháp có chút sợ hãi với Trịnh Gia Ngôn, lúc trước còn dám chú ơi chú à với Chu Khang,nhưng đối với Trịnh Gia Ngôn thì là dáng vẻ sợ sệt ũ rũ, luôn ôm chặt Thượng Triết không dám buông tay.
Nhưng Thượng Triết vẫn muốn đi học hơn, không thể cứ mãi ôm Kháp Kháp được, dỗ được một lúc mà Kháp Kháp vẫn chưa chịu nghe lời, cứ mở miệng là muốn khóc.
Trịnh Gia Ngôn thấy thế, trực tiếp bế Kháp Kháp đang ngồi trong lòng Thượng Triết sang.
Nhưng Kháp Kháp ngồi nửa ngày, kết quả bị dọa cho nấc lên, nhưng ngạc nhiên là không tiếp tục khóc nữa.
Trịnh Gia Ngôn ôm Kháp Kháp ngồi sang một bên, tiện tay lấy một cái xe lửa đồ chơi trên sàn nhét vào tay Kháp Kháp.
Kháp Kháp ngước mắt nhìn nhìn sắc mặt Trịnh Gia Ngôn, ngón tay ngăn ngắn chỉ chỉ bánh xe, bẹp bẹp, cứ thế ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi, cứ như là sợ Trịnh Gia Ngôn, không dám khóc lóc om sòm trước mặt anh.
Trong lòng Thượng Triết có chút buồn bực: Đây cũng chả phải lần đầu tiên Kháp Kháp gặp Trịnh Gia Ngôn, lúc ở Đông Đô làm rớt giấy tờ của Trịnh Gia Ngôn, chuyện này Kháp Kháp còn nhỏ như vậy không biết có còn nhớ hay không.
Nhưng lúc đó Trịnh Gia Ngôn cũng đâu có làm gì nó, thậm chí còn chả thèm mắng nữa kia, Thượng Triết thật sự không hiểu Kháp Kháp sợ Trịnh Gia Ngôn ở chỗ nào nữa.
"Nhìn cái gì? Lo đọc sách của em đi." Trịnh Gia Ngôn lặng lẽ ra dấu với Thượng Triết.
"Không ngờ anh dỗ trẻ em cũng khá ổn đấy chứ." Thượng Triết mở giáo trình ra, lướt xem đại khái bên trong.
Giáo trình này gần như lược bỏ hết hai phần ba nội dung trong tài liệu, còn viết rõ trọng điểm ôn thi của một phần ba nội dung còn lại, tốt hơn nhiều so với đống sách cậu tìm được kia.
Nhưng học được một tiếng cậu vẫn thấy hơi đuối đuối, nghiêng đầu nhìn sang kia thì thấy Trịnh Gia Ngôn đang dạy Kháp Kháp lắp ráp đường ray xe lửa, vừa định len lén thò tay lấy điện thoại, kết quả vừa đụng tới màn hình đã bị ai kia bắt được.
"Em muốn xem điện thoại à?" Trịnh Gia Ngôn vừa hỏi vừa lắp đường ray.
"...Đâu có, tôi tưởng nó mới rung lên, chắc là nghe nhầm." Thượng Triết rụt tay về.
Trịnh Gia Ngôn đặt xe lửa vào đường ray anh mới ráp xong, bấm công tắc, liền nghe thấy tiếng xe lửa đồ chơi bi bo bi bo chạy đều, Kháp Kháp lập tức bị xe lửa hấp dẫn, vui vẻ nhìn đoàn tàu chạy vòng tròn.
Xe lửa biết phát sáng, thỉnh thoảng Kháp Kháp sẽ ngồi xuống giữ nó lại, rồi lại thả ra để nó tiếp tục bi bo bi bo chạy tiếp.
Trịnh Gia Ngôn để Kháp Kháp tự ngồi chơi, còn mình thì chạy sang ngồi đối diện Thượng Triết, cầm bộ sách và giáo trình lên, đọc theo như trên sách cho cậu nghe: "Dung nhập giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội..."
"Tôi cũng đâu còn là con nít, anh không cần phải làm thế đâu." Thượng Triết cắt ngang anh.
Trịnh Gia Ngôn nhàn nhạt liếc Thượng Triết một cái, cậu liền không dám ho he gì thêm.
"Con đường đã dung nhập giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội vào của toàn bộ quá trình hình thành giáo dục quốc dân và đời sống văn hóa bao gồm..." Giọng Trịnh Gia Ngôn vừa trầm vừa ấm, ngồi nghe thôi cũng là một loại hưởng thụ, "A.Phát huy tác dụng trên phương diện về cách thức sinh hoạt và quan niệm về thế giới thông của truyền thông và văn hóa đại chúng; B.
Củng cố và hiện đại hóa những văn hóa truyền thống của nước nhà; C.
Phát huy vai trò của giáo dục hiện đại trong công cuộc giáo dục và truyền bá tư tưởng tốt đẹp; D.
Khẳng định vai trò tiên phong làm gương của Đảng viên cùng Đảng và Nhà nước."
"Hừm..." Thượng Triết trầm ngâm.
"Được chọn nhiều đáp án."
"A...!B...!C?"
Thượng Triết khẩn trương nhìn Trịnh Gia Ngôn, cứ như học sinh tiểu học sợ bị thầy cô mắng, Trịnh Gia Ngôn nhìn thấy lại hơi buồn cười: "Đổi mới với toàn cầu hóa, công cuộc và cách thức hiện đại hóa những truyền thống văn hóa? Em thử suy nghĩ một chút, nếu so với những hạn chế hiện tại của Internet trong nước, câu này sai là chắc rồi, còn câu D tuy là chả ăn nhập gì đến đề, nhưng nó là đáp án đúng, sao em lại không chọn?"
"Vậy đáp án sẽ là ACD."
"Câu nào sai thì coi lại trong đề cương nhé."
"Ò."
"Câu tiếp theo.
Câu nào sau đây miêu tả chính xác về vai trò chính của đạo đức trong truyền thông hiện đại và xu hướng tư duy: A.
Trong xã hội Internet, mỗi người đều có quyền bày tỏ ý kiến và tham gia truyền thông; B.
Truyền thông đóng vai trò to lớn trong việc làm gương, dẫn dắt cộng động theo những điều tốt đẹp; C.
Văn hóa đại chúng không được phép truyền bá tư tưởng thấp kém, không phù hợp với cộng đồng; D.
Những đơn vị truyền thông đại chúng có tiếng nói nên đảm bảo lập trường chính nghĩa và có trách nhiệm với những tuyên bố của mình."
"Hình như đều đúng cả nhỉ, ABCD luôn?"
"Ừm, câu tiếp theo...!"
Trịnh Gia Ngôn không hề ngại phiền, khảo anh từng câu một, làm tiến độ ôn bài của Thượng Triết cũng rút ngắn lại không ít.
Kháp Kháp thấy hai người ngồi chung với nhau, baba lại không để ý tới nó, hơi bị không vui, tự chơi một hồi lại lách sang chỗ Thượng Triết làm nũng.
Trịnh Gia Ngôn tính kéo Kháp Kháp ra, nó còn tức giận, giãy vài cái coi như phản kháng, mà Trịnh Gia Ngôn cũng không vừa, dùng sức một cái xốc Kháp Kháp ngồi qua một bên.
Kháp Kháp cũng không phải loại dễ đối phó, miệng "Òa" một cái rồi khóc to lên.
Thượng Triết thấy thế đau lòng, kéo Trịnh Gia Ngôn ra, ôm lấy Kháp Kháp: "Anh đừng có làm Kháp Kháp sợ."
Trịnh Gia Ngôn nhíu mày: "Em không thể nuông chiều trẻ con như vậy được."
"Con tôi tôi phải chiều chứ, em còn tính quản à.", Thượng Triết chậc một tiếng, ôm lấy Kháp Kháp mềm mềm đang ngồi khóc, vừa dỗ vừa xem đề cương.
Trịnh Gia Ngôn đen mặt tự rót một ly nước uống cho hạ hỏa, hai cha con này đúng là cậy sủng mà kiêu mà, nhưng mà bây giờ anh chịu đựng một chút, về sau đòi lại cả vốn lẫn lãi cũng không sao.
Kháp Kháp rầm rì cài tiếng, cũng không khóc nữa, ngón tay ngắn ngũn "chỉ điểm giang sơn" trong sách của Thượng Triết, học theo tiếng cậu đọc bài, cũng không biết miệng đang bi ba bi bô cái gì, ngồi một lát lại thấy mệt, cứ thế dựa lên người Thượng Triết ngủ mất tiêu.
Thượng Triết lấy khăn ướt lau nước mắt nước mũi cho Kháp Kháp, rồi thả nó lên giường ngủ cho thoải mái."
Trở về phòng sách, liếc mắt thấy sắc mặt của Trịnh Gia Ngôn, Thượng Triết lấy khuỷu tay nhẹ huých Trịnh Gia Ngôn, hi hi ha ha nói: "Sức sống đâu cả rồi cậu trai trẻ? Còn giận con nít à, sao mà nhỏ nhen quá vậy!"
"Đến chuyện em có con trai tôi còn chấp nhận được, em còn dám nói tôi nhỏ nhen?"
"..." Thượng Triết muốn nói gì đó, nhưng mà cậu không dám.
Trịnh Gia Ngôn biết trong lòng cậu có chuyện gì đó đang giấu anh, nhưng hiện tại không nên làm căng, đành phải thở dài, coi như không có gì tiếp tục giúp cậu ôn tập.
Thượng Triết cũng rất là đàng hoàng, cả buổi hỏi gì đáp nấy, đúng chuẩn học sinh ngoan ngoãn.
Cứ ngồi học như vậy thẳng đến 10h đêm, Thượng Triết sửa soạn sách vở, tiễn Trịnh Gia Ngôn ra tới cửa: "Đi đường cẩn thận nhé."
Trịnh Gia Ngôn nhìn cậu: "Thật sự không muốn giữ tôi lại?"
Đáy mắt của anh còn vương chút ánh nhìn ấm áp, nhưng vô cùng ngắn