Thành phố Z mưa dầm mấy ngày liền, mãi đến ngày về thành phố Như Giang trời vẫn mưa phùn lất phất.
Khương Âm ở đây vài ngày, lúc ra ngoài và ở nhà không khác nhau mấy.
Thật giống như đổi một nơi khác để trạch vậy.
Định xong ngày về, lần này không vội vội vàng vàng như đêm đó nữa, thời gian khá dư dả, trước khi đi đã đặt vé máy bay ổn thỏa.
Lần này nhanh hơn lần trước ngồi tàu cao tốc, rất nhanh đã về tới Như Giang.
Mặc dù bên ngoài cũng có mưa dầm rả rích, nhưng Khương Âm trong khoảnh khắc Khương Âm bước ra khỏi sân bay lại cảm thấy ngay cả không khí ở Như Giang cũng thật vô cùng thân thiết.
Ngoại trừ khoảng thời gian ăn Tết, từ khi học đại học đến bây giờ, Khương Âm rất hiếm khi rời khỏi Như Giang, không biết là vì thời gian ở thành phố Z không tính là dài hay không, cho dù mỗi ngày làm ổ ở khách sạn cô cũng thấy khá ổn.
Không có cảm giác mệt mỏi khi ra ngoài như trước kia, là mức độ cô có thể chấp nhận được.
Đứng bên ngoài sân bay, Khương Âm âm thầm hít sâu mấy hơi, trong chốc lát cảm thấy không khí vẩn đục trong phổi cũng được đẩy ra ngoài.
Phó Lương Dư nhìn thấy hành động nhỏ theo bản năng của cô, trong mắt vụt qua ý cười.
Khương Âm có lúc bất giác có những hành động lén lút, khiến người khác tự dưng cảm thấy thật đáng yêu.
Bên ngoài vẫn lất phất mưa phùn, Phó Lương Dư đang chuẩn bị mở ô rời đi, nhưng còn chưa động đậy đã nghe được âm thanh quen thuộc.
"Chị!" Mặc dù còn chưa thấy người, thanh âm ồn ào của Tống Nam đã truyền tới, "Sao chị với anh em lâu thế!"
Giọng của Tống Nam rất dễ nhận ra, Khương Âm sau khi nghe thấy thì sửng sốt, nhìn về phía ra âm thanh.
Bên kia Tống Nam bước xuống từ ghế lái, vội vàng bung dù bước qua, vừa đi vừa càu nhàu: "Em đợi cũng gần hai tiếng rồi đó!"
Hôm nay máy bay có chút trễ, nhưng Khương Âm không biết Tống Nam đến đón bọn họ.
Nghĩ như vậy, Khương Âm âm thầm nhìn người bên cạnh, không biết có phải Phó!
"Tôi không gọi em ấy.
" Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, không đợi Khương Âm nghĩ xong, Phó Lương Dư đột nhiên hướng gần cô thêm một chút, lên tiếng giải thích, "Hẳn là biết thời gian nên đặc biệt đến chờ đó.
"
Nhớ đến điều gì, Khương Âm bất giác mím môi, chậm nửa nhịp gật đầu: "Ừm.
"
Bây giờ vừa nhìn thấy Tống Nam, câu nói của cậu tối hôm đó không khống chế được mà chạy qua chạy lại trong đầu Khương Âm, làm người ta phát điên.
Thật là phiền mà!
Tống Nam vượt mưa gió đi đến phía trưóc hai người, gương mặt vẫn cười tỏa nắng như cũ: "Anh chị mà còn không về là em cũng muốn tới thành phố Z đó!"
"Ngày nào cũng chỉ có mình em, lúc nào cũng cảm thấy trống vắng.
" Tống Nam lải nhải không ngừng, "Giống như con nít ở lại trông nhà vậy đó, kẻ trộm thật đáng thương mà.
"
Tống Nam bắt đầu bán thảm, vừa bán thảm vừa tỏ vẻ, duỗi tay đem hành lý không hề nặng trong tay Khương Âm qua, hoàn toàn không cho người khác cơ hội từ chối.
Cậu cười với Khương Âm: "Chị em cầm cho chị.
"
Khương Âm ngừng mấy giây mới liên tiếng: "Cảm ơn em.
"
"Hông có gì!" Tống Nam nghe thấy thì khóe môi càng cong hơn, "Chị khách sáo với em làm gì, em là em trai chị, nên làm mà!!!"
Khương Âm: "! "
Tống Nam bình thường đã rất nhiệt tình, nhưng Tống Nam lại càng nhiệt tình hơn nữa, niềm nở đến mức làm người khác chịu không nổi.
Khương Âm thậm chí muốn lên tiếng bảo Tống Nam bình thường lại chút đi.
Nhưng Tống Nam lại không nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Khương Âm, cậu nói xong còn nhìn về phía người vẫn chưa lên tiếng ở bên cạnh, hắng hắng giọng, vẻ mặt nịnh nọt: "Anh, em cũng cầm giúp anh.
"
"Không cần đâu.
" Phó Lương Dư liếc cậu một cái, lạnh nhạt nói, "Đi thôi.
"
Tống Nam: "! "
Anh cậu đi ra ngoài có một chuyến mà sao càng ngày càng lạnh nhạt thế này!
Mặc dù anh cậu rất lạnh lùng, nhưng Tống Nam cảm thấy tình anh em giữa bọn họ vẫn là cần phải!
Vì thế Tống Nam gật đầu, vẫn cực kỳ nhiệt tình như trước: "Vậy đi thôi, hôm nay em lái xe.
"
Đi đến trước xe, Tống Nam đi nhanh hơn hai bước, cực kỳ ga lăng kéo cửa ghế phụ, nhưng lại cười với hai người ở phía sau, chỉ là nụ cười của cậu hơi có chút xun xoe.
Khương Âm: "! "
Cô dừng một lát, đi lui về phía sau hai bước, tự giác mở cửa ghế sau ngồi vào trong.
Tầm mắt Tống Nam vừa quay sang, nhìn anh cậu, khuôn mặt là vẻ anh lên xe mau đi thuận tiện khen ngợi biểu hiện của em.
Phó Lương Dư lạnh lùng nhìn cậu, không hề cảm thấy chút cảm động nào.
Sau đó Phó Lương Dư xoay bước, đi đến bên khác của chiếc xe, kéo cửa ngồi vào.
Đợi anh mở cửa ngồi vào bên cạnh, Khương Âm vẫn chưa phản ứng lại.
Không phải Phó Lương Dư nên ngồi ghế phó lái sao?
Khương Âm nhìn người bên cạnh, đôi mắt hơi mở to, có chút không kịp thích ứng.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Phó Lương Dư bật cười, hỏi: "Sao thế?"
Nghe thấy âm thanh, lúc này Khương Âm bỗng phản ứng lại, sau đó cô lắc đầu: "Không có gì.
"
Cô không có gì!
Phó Lương Dư đương nhiên muốn ngồi đâu thì ngồi! Cô không có ý kiến!
Bên này Khương Âm chưa phản ứng lại, bên kia Tống Nam cũng im lặng một hồi.
Tống Nam: "! "
Ghế phó lái không ngồi, đều ngồi hết ở phía sau, xem cậu là tài xế taxi hay sao?!
Cậu không phải nói sai một câu thôi sao, sao lại nhớ dai thế chứ!
Tống Nam cảm thán mấy lần, anh cậu bây giờ thật nhỏ nhen quá mà!
Trong lòng Tống Nam oán trách rất nhiều, nhưng tới miệng lại không dám nói.
Cậu không chỉ không dám nói, nhìn thấy không ai nói gì cậu thậm chí còn kiếm đề tài nói chuyện: "Tối nay muốn ăn gì nào? Em đi mua!"
Phó Lương Dư ngước mắt nhìn Tống Nam từ trong kính chiếu hậu, môi khẽ nhếch lên, phun ra hai chữ: "Cà rốt.
"
Tống Nam: "! "
Xong rồi, cậu vẫn là đừng nói gì.
Tống Nam lập tức ngừng lảm nhảm, nhìn thấy Tống Nam cực kỳ nghẹn khuất, vẻ mặt giận mà không dám nói, Khương Âm vốn có chút mất tự nhiên chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng.
Cảm xúc vốn còn đang ngượng ngùng bỗng chốc tiêu tan hơn một nửa.
Một đường trở về, an an tĩnh tĩnh, Tống Nam giống như tài xế thật sự, chuyên nghiệp mà lại ít nói.
Đợi về trới nhà, Khương Âm uyển chuyển từ chối lời mời của Tống Na,.
mở cửa nhà đi vào.
Đã mấy ngày không về, cô thật sự có chút nhớ cái tổ nhỏ của mình.
Căn phòng này giống như cảng tránh gió của Khương Âm, có lúc sẽ cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Khương Âm bổ nhào lên sô pha, ôm gối ôm trong lồng ngực, cảm thấy cả người thả lỏng không ít.
Còn chưa đợi cô nghỉ ngơi bao lâu, nhớ đến điều gì, Khương Âm vội bật dậy, cầm áo ngủ đi tắm.
Bây giờ mới đúng sáu giờ tối, Khương Âm lại không thấy sớm.
Đợi sau khi cô dọn dẹp xong xuôi cũng mới gần bảy giờ, Khương Âm đem máy tính ra đặt trên bàn, suy nghĩ một lát lại rót cho mình ly nước.
Quan trọng nhất là máy tính, quan trọng thứ hai là gối ôm và nước, điện thoại không cần thiết lắm cũng ở đây, tất cả đều sẵn sàng.
Khương Âm khoanh chân ôm gối, cô nhìn trang chủ Weibo có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt lại bất giác cong lên.
Mới bảy giờ, cô cũng không thấy sớm.
Nhưng chưa qua mấy giây, chuông cửa vang lên.
Khương Âm ngừng một lát, theo trực giác hẳn là Tống Na,.
Cô đứng dậy đi mở cửa, sự thật chứng minh, trực giác của cô đúng rồi.
Tống Nam đang bưng đồ đứng ở ngoài, vẫn là nụ cười tỏa nắng đó.
"Chị ơi, chị nếm thử đi!" Tống Nam dùng ánh mắt ra hiệu cho Khương Âm, vẻ mặt tự hào, "Em làm đó!"
Cậu hầm cháo với rau, thanh đạm cũng rất tốt cho dạ dày.
Tâm trạng Khương Âm hôm nay quá kích động, thật sự không đói lắm, nhưng cô vẫn chìa tay nhận lấy.
"Cảm ơn nhé.
" Nhớ đến chuyện gì, Khương Âm ngừng một lát rồi hỏi, "Em đặc biệt nấu cho anh em sao?"
Tống Nam sửa lại: "Đặc biệt làm cho anh chị đó!"
Cậu lại vui vẻ nói: "Thanh đạm hạ hỏa, rất tốt.
"
Khương Âm: "! "
Dường như cô hiểu vì sao Tống Nam làm những cái này.
Lần này cô không mời cậu vào như mọi khi, sau khi nói cảm ơn thì vội vàng đóng cửa lại.
Sự chấn động xuất phát từ lời Tống Nam nói tối hôm đó vẫn chưa tiêu tan trong lòng cô, Khương Âm bây giờ có chút sợ lại nghe được điều gì từ trong miệng cậu.
Nếu vậy tâm trạng của cô sẽ không hồi phục nhanh như lần đó được, cô thật sự sẽ phát hoảng rất lâu đó!
Hình thức của tô cháo trông bình thường, nhưng Khương Âm vẫn ăn rất ngon lành.
Mặc dù Tống Nam có khuôn mặt giống như sẽ không vào bếp, nhưng hương vị cậu nấu thật sự ngon hơn cô tưởng tượng nhiều lắm.
Nhận đồ của người ta thì phải nể mặt, ăn cơm Tống Nam nấu rồi Khương Âm bỗng nhiên nghĩ, hay là không bảo cậu ấy ăn cà rốt nữa.
Đợi khi Khương Âm ăn xong, cô lại ngồi trên thảm lông ở phòng khách nhìn chằm chằm thời gian.
Nghĩ tới điều gì, cô đột nhiên đứng dậy, ôm máy tính đến ban công, ngồi trên ghế sô pha nhỏ, đặt máy tính lên bàn trà trước mặt.
Chỗ ngồi này của cô lúc nào cũng đối diện với ban công, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đối diện.
Lúc này ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, tí ta tí tách, thật thích hợp để đọc sách xem phim.
Nhưng Khương Âm hôm nay chẳng muốn xem gì cả, cô chỉ nhìn chăm chăm vào chủ trang Weibo trước mặt, nhìn thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Thấy cách thời gian đã hẹn ngày càng gần.
Nhưng càng đến khoảnh khắc đó, Khương Âm càng khẩn trương, trái tim trong ngực cô đập thình thịch từng nhịp, sao cũng không thể tĩnh lại được.
Khi đồng hồ ở góc phải máy tính nhảy đến tám giờ đúng, nhịp tim của Khương Âm càng đập nhanh hơn, cô dường như không nghĩ ngợi chút nào làm mới lại trang.
Không nhìn thấy đường liên kết, Khương Âm lại bấm làm mới.
Mỗi lần Khương Âm bấm làm mới, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn một chút, sau cùng giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô thật sự rất hồi hộp, rõ ràng là UU trực tiếp, nhưng Khương Âm lại căng thẳng đến mức nhịp tim hỗn loạn.
Sao mà làm mới chưa ra nữa?
Khương Âm vừa hồi hộp lại có chút lo lắng, chẳng lẽ UU đột nhiên hối hận rồi cúp mất.
Lỡ hẹn thì lỡ hẹn, UU có thất hứa cô cũng có thể chấp nhận.
Khương Âm nghĩ như thế nhưng ngón tay cập nhật trang chủ của cô vẫn không dừng.
Từng chút từng chút, cũng không thấy phiền.
Một phút, hai phút, lại ba phút, Khương Âm nhăn mặt, còn thua Phương Tư Nhụy bình thường làm nũng một chút thôi.
Không phải lỡ hẹn thật chứ!
Khương Âm khóc không ra nước mắt, muốn rút lại những lời vừa nói ba phút trước.
Bảo bối UU không được thất hứa mà, cô muốn xem lắm!
Cô muốn xem mà!
Sau năm phút liên tục làm mới, Khương Âm đã thành một cái máy làm mới chủ trang.
Nhiều năm như vậy, UU chưa từng thất hẹn, nhưng giờ này mà vẫn chưa có đường link, còn không phải có nghĩa là!
Ngay lúc Khương Âm sắp từ bỏ hy vọng, cô rốt cuộc cũng làm mới được một dòng trạng thái Weibo!
Dòng trạng thái UU mới đăng.
[UYAU: Xin lỗi, vừa nãy chưa chuẩn bị xong đường link.
]
"!!!"
Khương Âm tay nhanh hơn não, khi cô còn chưa phản ứng lại thì đã bấm vào đường link phát trực tiếp.
"Không sao không sao UU bảo bối," Khương Âm nói thầm, "Muộn thì muộn thôi, mình không để ý, không cần xin lỗi, huhuhu xin lỗi vì cậu không lỡ hẹn nhé! "
Khương Âm cảm động sắp khóc