Thấy Hướng Viễn Thần quay đầu đi chỗ khác không để ý tới mình, Vu Vũ Hàm có chút bất đắc dĩ cười cười.
Từ lúc sáng khi đưa vé máy bay vào tay Hướng Viễn Thần, sắc mặt Hướng Viễn Thần đã bắt đầu không tốt rồi.
Trước tiên phải nói chút về tình trạng hiện tại của hai người, hiện hai người đang ngồi trên khoang hạng sang của máy bay, cách mặt đất khoảng 30.000 feet (≈ 9,144 km), đang đi tới thiên đường trăng mật ----- đảo Bali.
Thật ra đây chính là một phần trong kế hoạch ban đầu của Vu Vũ Hàm, kết hôn rồi tuần trăng mật.
Nhưng nếu nói với Hướng Viễn Thần về chuyến đi tuần trăng mật này, hắn nhất định sẽ nghiêm mặt nói: "Hai thằng đàn ông, tuần trăng mật cái đầu nhà cậu à."
Nhưng đây là cuộc hôn nhân lý tưởng của Vu Vũ Hàm, tuần trăng mật chính là một phần có thể xúc tiến sự ngọt ngào giữa hai người, không thể thiếu được.
Vì vậy cậu liền giấu Hướng Viễn Thần nhờ Lâm Hiểu đặt vé máy bay hộ hai người, chính là kiểu tiền trảm hậu tấu.
Quả nhiên, Hướng Viễn Thần tức giận.
Hơn nữa Hướng Viễn Thần đã không nói lời nào với mình suốt ba tiếng đồng hồ rồi, Vu Vũ Hàm cảm thấy thật tủi thân, nhưng chỉ có thể kiềm nén ở trong lòng, dù sao thì điều thứ nhất trong quy tắc của người đàn ông tốt thương vợ chính là dịu dàng với vợ vô điều kiện mà.
Vu Vũ Hàm lấy một tờ báo ra đọc, nhưng thật ra lại đang đau khổ tự hỏi rốt cuộc phải làm gì mới khiến Hướng Viễn Thần vui vẻ lại đây.
Trên vai đột nhiên cảm nhận được sức nặng quen thuộc, hơi nghiêng đầu liền thấy khuôn mặt ngủ đang ngủ đáng yêu của Hướng Viễn Thần.
Vu Vũ Hàm trốn sau tờ báo có hơi mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn nhíu mày.
Cậu biết dạo này Hướng Viễn Thần đang bận vì một hạng mục lớn ở công ty, ngay cả tối qua cũng không ngủ trên giường.
Nhưng Vu Vũ Hàm lại nhịn không khuyên bảo gì cả, quy tắc thứ hai của người đàn ông tốt thương vợ: Ủng hộ lựa chọn của vợ vô điều kiện!
Cố gắng cất tờ báo đi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tay kia ấn nút gọi, chỉ chốc lát sau một tiếp viên hàng vông bước tới.
Vu Vũ Hàm nhanh chóng làm động tác chớ lên tiếng, tiếp viên hàng không lễ phép gật đầu, sau đó Vu Vũ Hàm thấp giọng nói: "Có thể lấy cho tôi một cái chăn và tăng nhiệt độ điều hoà lên một chút được không?"
Tiếp viên hàng không vẫn giữ nụ cười mỉm như cũ, đem chăn tới và chỉnh lại nhiệt độ điều hoà, thấy khách hàng hài lòng gật đầu mới xoay người đi rời đi.
Bỗng nhiên nhìn thấy một tiếp viên hàng không khác, nhanh chân vọt tới, giọng nói không giấu được ý cười: "Cậu biết gì không, chính là hai người đẹp trai ở hàng đó đó, hình như là một đôi, giọng của công rất ôn nhu nha."
Vu Vũ Hàm hoàn toàn không biết đến cuộc bàn tán ở bên ngoài, nhẹ nhàng đắp chăn cho người bên cạnh, tìm một tư thế khiến Hướng Viễn Thần thoải mái nhất, rồi tiếp tục lấy báo ra đọc.
Vu Vũ Hàm nhìn thấy một mục trong đó, từ từ xuất thần.
Đã cách ngày hôn lễ của hai người hơn hai tháng, cái tin kia cũng được đăng ở chỗ này, hàng loạt phương tiện truyền thông vây quang hai người như chó săn.
May là Hướng Viễn Thần không bị quấy nhiễu gì, đám chó săn kia cũng nhàm chán mà tự giác tản đi.
Ba mẹ hai bên cũng đã quen biết đối phương, thi thoảng còn rủ nhau làm buổi họp mặt gia đình các kiểu.
Hai vị ba ba đều là kiểu càng già càng trẻ con, thi thoảng lại đỏ mặt tía tai chỉ vì một nước cờ, mama của Hướng Viễn Thần luôn phải làm người hoà giải.
Tiếu Tiếu vẫn tràn ngập địch ý với mình, mỗi ngày đều tự dưng xuất hiện khi mình muốn này nọ với Hướng Viễn Thần, như kiểu đã chuẩn bị từ trước rồi vậy.
May là có Lương Bội Văn và ba mẹ hai bên thường xuyên tha nó đi, nếu không Hướng Viễn