Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm ngồi yên lặng vẽ vòng tròn ở chỗ xa xa mà thấy khó hiểu, rõ ràng ngày hôm qua còn cao hứng phấn chấn lôi kéo mình ra ngoài, sao hôm nay lại trầm mặc như vậy?
Hơn nữa còn ngồi vẽ vòng tròn như thế kia nữa.
Nhớ lại hai ngày trước, Lâm Hiểu nắm chặt tay mình, nói lời thành khẩn: "Thư kí Hướng, những thay đổi gần đây của giám đốc Vu không thể không nói tới công của anh, tương lai của công ty liền giao cho anh."
Hiện giờ ngẫm lại thì đúng là Vu Vũ Hàm thay đổi rất nhiều, lúc đầu còn giữ dáng vẻ khốc - suất - cuồng - bá - duệ (tàn bạo - đẹp trai - điên cuồng - bá đạo - chảnh chó), kết quả hiện giờ lại càng ngày càng trẻ con, còn hơn cả năm năm trước nữa!
Hướng Viễn Thần không để ý tới ánh mắt có chút nén giận của Vu Vũ Hàm, híp mắt, hưởng thụ "kỳ nghỉ" vô cùng tốt đẹp này, đây quả thực là giấc mộng của mỗi người đàn ông: ánh mặt trời, bờ cát, người đẹp áo tắm.
Nhưng người đẹp mặc áo tắm này không sợ bị ốm sao? Hướng Viễn Thần có chút sợ hãi thu hồi tầm mắt, im lặng bôi kem chống nắng.
Thời tiết như này mà không bơi thì phí quá.
Vu Vũ Hàm thấy từ trường u oán của mình không khiến Hướng Viễn Thần chú ý, đành phải bước theo vợ nhỏ của mình, lặng lẽ đi về phía Hướng Viễn Thần.
Lúc này nói không chừng có thể giúp nhau bôi kem chống nắng các kiểu, sau đó.......!Ha ha ha ha.
Ngay khi sắp bước tới gần Hướng Viễn Thần, đột nhiên xuất hiện hai người một trái một phải trước mặt Vu Vũ Hàm, che kín hết cơ thể nhỏ của Hướng Viễn Thần.
"Ha, anh đẹp trai!" Là hai mỹ nữ dễ nhìn, ăn mặc cũng rất mát mẻ, nhưng Vu Vũ Hàm lại không chút hứng thú với phản ứng của hai người, chỉ vội vàng tìm kiếm hình bóng của Hướng Viễn Thần.
"Anh đẹp trai, bọn em không biết lướt ván, có thể dạy cho bọn em được không?" Tính cách của hai cô gái này cũng thẳng gớm, hoàn toàn không ngại khi Vu Vũ Hàm thất lễ.
Vu Vũ Hàm không kiên nhẫn muốn từ chối hai người, bỗng nhiên thấy Hướng Viễn Thần đang ở chỗ khác nhìn về phía này, Vu Vũ Hàm đang định vẫy tay gọi hắn, ngay sau đó liền thấy Hướng Viễn Thần dường như cúi đầu giống như không nhìn thấy cậu.
Vu Vũ Hàm có hơi tức giận, Hướng Viễn Thần hoàn toàn không nhìn mình chút nào sao? Hơn nữa thấy mình bị tiếp cận cũng không ghen, chẳng lẽ thật sự là thất niên chi dương?
Giống như đã dỗi, Vu Vũ Hàm cố ý lớn tiếng nói: "Lướt ván, tôi rất am hiểu, cho các cô thấy lướt ván thực sự là như thế nào."
Sau khi nói xong, Hướng Viễn Thần vẫn không nhìn về phía này, Vu Vũ Hàm đành phải theo lao mà đi theo hai nữ sinh kia.
Lúc này Hướng Viễn Thần mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thân ảnh Vu Vũ Hàm rời đi, mắt híp lại đầy nguy hiểm.
"Hi." Bống nhiên đám cát bên cạnh hắn lún xuống, Hướng Viễn Thần thu hồi tầm mắt, phát hiện một thiếu niên thanh tú đang ngồi cạnh mình, dường như vừa chào hỏi mình.
"Mấy nữ sinh kia rất ồn ào đi, chúng tôi đến từ một trường đại học, đến đây vì chuyến du lịch tốt nghiệp, các cô ấy bình thường đều tưng tửng khi thấy trai đẹp." Đối phương nói chuyện phiếm với mình một cách rất tự nhiên.
Không biết vì sao Hướng Viễn Thần lại không thấy khó chịu, có lẽ là do người này nói chuyện rất tự nhiên, sẽ không khiến người ta cảm giác đang giả tạo, hơn nữa chính mình cũng không phải phụ nữ, chẳng lẽ còn sợ bị nam sinh tới gần sao?
"Tôi cũng là vì.....!kỳ nghỉ của công ty mới tới nơi này."
"Vậy thật tốt quá, nếu anh chưa đi tới địa điểm khác thì chúng ta có thể đi cùng nhau, tôi thật sự không muốn tranh cãi ầm ĩ với mấy cô gái kia." Nam sinh kia nháy nháy mắt tinh nghịch khiến Hướng Viễn Thần bật cười.
"Đúng rồi, quên không giới thiệu, tôi tên là Lí Thần."
"Hướng Viễn Thần."
"Chúng ta đều tên Thần, đây là duyên phận nha." Lí Thần nói xong liền khoát tay lên vai Hướng Viễn Thần.
Có thể bởi vì tính hướng của mình nên Hướng Viễn Thần bất giác né tránh một chút, ánh mắt liếc về phía Vu Vũ Hàm đang lướt ván, thấy đối phương căn bản không nhìn về phía mình, Hướng Viễn Thần cũng hiểu được là do mình quá nhạy cảm rồi.
"Đi, chúng ta đi bơi đi!" Lí Thần