Tô Chính Lượng bởi vì đầu đau như búa bổ mà tỉnh lại, cảm giác khó chịu sau khi say rượu lập tức xuất hiện, khiến cậu cả người mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.
Cố hết sức mặc quần áo, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Mới vừa đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng mẹ cùng chị trong phòng bếp nói chuyện.
"Mẹ, Tiểu Tuệ nói với con hai người bọn họ không hợp, nên đã tách ra."
Tô mama thở dài, "Đứa con gái tốt như vậy, vì sao Tiểu Lượng lại không thích chứ?"
Tô Chính Thanh nghi hoặc nói, "Con cảm thấy rất kỳ quái, từ lúc học đại học đến bấy giờ, cũng chưa thấy em ấy nói chuyện yêu đương bao giờ."
Thanh âm già nua của Tô mama mang theo lo lắng, "27 tuổi cũng đã không còn nhỏ, nhưng nó tại sao một chút cũng không sốt ruột? Nhiều lúc mẹ thật không hiểu trong đầu nó nghĩ cái gì."
"Chúng ta cứ ở đây lo lắng suông cũng phải là cách, có lẽ Tiểu Lượng có ý của chính mình, tóm lại đợi con có thười gian rảnh sẽ cùng nó nói chuyện."
"Aiz, giờ cũng chỉ có thể như vậy."
Tô Chính Lượng dựa vào khung cửa, mặc không lên tiếng nghe hai mẹ con đàm luận về mình, khuôn mặt tuấn dật tái nhợt không có một tia biểu tình.
Thanh âm hai người nói chuyện dần dần thấp đi, sau đó chỉ còn tiếng bát đũa va chạm vào nhau.
Vừa an tĩnh được một lúc, Tô mama lại mở máy hát*, "Mẹ nói này Thanh Thanh, ngày hôm qua Tiểu Du như thế nào lại vô thanh vô tức mà rời đi? Hơn nữa sắc mặt hình như cũng không được tốt lắm."
( * Bà tám đó, kiểu như khi bố mẹ chúng ta đi họp phụ huynh về sẽ cho chúng ta một bài ca năm tháng.
Bố mẹ lúc đó chính là cái máy hát đó J)
Tô Chính Thanh oan uổng nói, "Con cũng có biết đâu, lúc hắn đưa Tiểu Lượng trở về vẫn rất tốt mà."
"Không biết Tiểu Lượng có đề cập chuyện của con với cậu ấy không, chẳng lẽ bởi vì nói chuyện của con khiến cậu ấy cảm thấy không được tự nhiên?"
Tô Chính Thanh dở khóc dở cười, "Mẹ, mẹ đừng có nghi thần nghi quỷ, chút nữa hỏi Tiểu Lượng không phải được rồi sao.
Ai nha, không có trứng, con đi lấy đây, thuận tiện đi xem nó dậy chưa."
Tô mama ngăn lại, "Tiểu Lượng tối hôm qua uống nhiều, phỏng chừng lúc này còn chưa dậy đâu, con đừng đi quấy rầy em nó."
"Vâng."
Tô Chính Lượng nghe xong hai người nói chuyện, về trong phòng.
Ngồi trên giường, cậu xoa xoa huyệt thái dương, hồi tưởng chuyện tối hôm qua.
Đêm qua, hình như trong lễ đính hôn của Lâm Tích Lạc cậu uống rất nhiều rượu, hơn nữa uống rượu xong còn đi về phía đám người đó, ngã vào trên người người khác.
Sau đó, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.
Trong lúc mơ hồ, hình như có ai đó bên tai cậu nói xin lỗi linh tinh gì đó, thanh âm có vài phần quen tai, hơn nữa khí tức quen thuộc cũng cách cậu rất gần.
Người kia là ai? Vì sao phải nói xin lỗi với mình?
Từ cuộc trò chuyện của mẹ và chị, Tô Chính Lượng có thể đoán được là Du Thiếu Kỳ đưa mình về, như vậy, người kia là Thiếu Kỳ sao? Nếu như thật sự là anh ấy, vì sao lại phải xin lỗi?
Không đúng, chủ nhân của thanh âm kia không phải là Thiếu Kỳ, trên người người nọ có mùi thuốc lá, mà Thiếu Kỳ không hút thuốc lá.
Như vậy thì là ai?
Nghi hoặc nồng đậm xẹt qua đáy mắt Tô Chính Lượng, khiến cậu gắt gao nhíu mày.
Mùi khói thuốc, hình như lần trước cậu rơi xuống nước, người cứu cậu cũng có mùi khói thuốc.
Thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ, cũng khiến cậu đắm chìm hồi lâu.
Khuôn mặt cao ngạo anh khí phút chốc hiện lên, khiến tim Tô Chính Lượng thắt lại.
Không, không có khả năng, tuyệt đối không thể hắn! Nam nhân kia tuyệt sẽ không dùng thái độ hèn nhát ấy nói chuyện với cậu, còn có hắn sẽ không bao giờ giải thích với cậu!
Tô Chính Lượng không thể tin được mà trợn hai mắt, lắc đầu, ý đồ đem Lâm Tích Lạc vứt ra sau đầu.
Nhưng mà, nếu không phải là hắn, vậy thì là ai?
Nếu thật sự hắn, vậy hắn vì lí do gì mà phải nhân lúc cậu say rượu nói những lời này? Vạn nhất khi đó cậu cũng không ngủ, vậy chẳng lẽ hắn không sợ nói ra như vậy sẽ có hậu quả gì?
Lâm Tích Lạc, người nam nhân này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?.
truyện teen hay
Sương mù che kín đôi mắt Tô Chính