Bị kích thích bởi một mùi gay mũi, Tô Chính Lượng nặng nề nâng mí mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy xung quang là một mảng tối đen.
Mình đang ở đâu vậy?
Khi cậu hồi tình, lại phát hiện mình đã sớm bị trói chặt, vô pháp nhúc nhích.
Tô Chính Lượng vận động ngón tay, vật lộn hồi lâu, cho đến khi trán nhễ nhại mồ hôi, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Thân thể bị trói quá chặt, cho dù cậu có dùng sức như thế nào, dây trói vẫn không nới rộng ra.
Tô Chính Lượng cố gắng bình ổn khí lực, cố gắng nghĩ lại chuyện trước khi hôn mê.
Vừa rồi, cậu ở trong gara tìm xe, sau đó đi sâu vào trong, tiếp liền nhìn thấy xe mình ở trong góc.
Sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân từ sau truyền đến, đang muốn quay đầu nhìn xem là ai, lại bị chụp thuốc mê, sau đó tỉnh dậy đã ở đây.
Rõ ràng cậu đang ở trong gara, như thế nào lại bị đưa tới đây?
Tổng hợp lại những chuyện đã xảy ra trước đó, kết hợp với tình huống trước mắt, Tô Chính Lượng rất nhanh cho ra một cái kết luận, cậu hình như bị người ta bắt cóc rồi
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đối xử với người khác rất tốt, cũng không có đắc tội với ai, như thế nào lại bị bắt cóc?
Đang lúc cậu lâm vào suy nghĩ sâu xa, thế giưới trước mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Cảnh vật chung quanh đột nhiên sáng sủa, khiến Tô Chính Lượng theo phản xạ có điều kiện mà nheo mắt lại.
Khi cậu đã thích ứng được độ sáng trong phòng, muốn ngẩng đầu lên nhình, một giọng nữ chua ngoa vang lên, "Mày rốt cục cũng tỉnh, Tô Chính Lượng."
Tô Chính Lượng nhìn thẳng đối phương, hơi khàn khàn nói, "Là cô..."
* * * * * * * * * *
Lâm Tích Lạc trong gara đi một vòng, vẫn không nhìn thấy thân ảnh Tô Chính Lượng.
Bất an trong lòng ngày càng lớn, đem hắn ép tới sắp không thở nổi, hắn dừng bước lại, rống lớn một tiếng, "Tô Chính Lượng!"
Trong gara trống không, ngoài trừ tiếng vang của bản thân hắn từ xa dội lại, không còn tiếng gì khác.
Có lẽ Tô Chính Lượng không tìm thấy xe đã trở về, hay là cậu đã tìm thấy xe rồi lái về?
Không, không đúng, nếu em ấy thật sự đã rời đi, vậy sao hắn còn cảm thấy bất an? Nỗi sợ hãi này khiến tinh thần Lâm Tích Lạc gần như sụp đổ.
Lâm Tích Lạc, mày nhất định phải vững vàng, Lượng sẽ không có việc gì.
Đè nén nội tâm nôn nóng xuống, Lâm Tích Lạc ở trong lòng cổ vũ bản thân.
Hít sâu một hơi, Lâm Tích Lạc đi sâu vào trong gara.
Có lẽ là bởi vì sâu trong gara không có nhiều người đến đỗ xe, cho nên trên mặt đất đã có một tầng bụi, người đi qua đều sẽ lưu lại dấu chân.
Đột nhiên, Lâm Tích Lạc phát hiện bên trái mình xuất hiện một con xe màu trắng, chung quanh xe còn có dấu chân hỗn độn, từ dấu giày để lại có thể thấy, có hơn một người đã đến đây.
Việc này có thể chứng tỏ Tô Chính Lượng rất có thể đã tìm được xe mình, nhưng cậu chưa kịp lên xe, cũng chưa từng rời khỏi.
Nhưng nếu em ấy đã tìm thấy xe lại còn để lại xe mà rời đi? Nếu như nói cậu không phải là tự nguyện rời đi, vậy thì chứng tỏ điều gì?
Lúc này, di động trong túi áo rung lên, Lâm Tích Lạc lấy điện thoại ra nhìn, là một tin nhắn xa lạ, mà khi hắn đọc xong tin nhắn, khuôn mặt góc cạnh đột nhiên biến đổi.
"Tô Chính Lượng ở trong tay tôi, cậu không được nói cho bất kì ai biết, cũng không được báo cảnh sát, nếu không, hắn nhất định sống không quá hôm nay."
Lâm Tích Lạc gọi đến số điện thoại đó, sau vài tiếng chuông, đối phương liền cúp điện thoại.
Sau nhiều lần bị làm phiền, một tin ngắn được gửi đến, vẫn là dãy số vừa rồi.
"Cậu bây giwof trở về văn phòng, mở máy tính, đem toàn bộ cơ mật của Lâm thị gửi tới hòm thư tôi chỉ định."
Quả nhiên, Tô Chính Lượng là bị người bắt cóc, hơn nữa đối phương còn muốn lợi dụng cậu áp chế hắn.
Nghĩ đến