Trong nhà là mùi hoa sơn chi, đó là buổi sáng trước khi Tạ Mộc đi đã cẩn thận đặt ở trên bàn.
Trên sô pha thật lớn đối diện với cửa lớn, một trên một dưới nằm hai người quần áo không chỉnh tề.
Thanh niên trắng mặt, nhìn về phía người đàn ông đè ở phía trên kia.
Hắn với được mắt kính, mặt có chút hồng, đôi tay chính dừng ở trên quần áo người dưới thân, ánh mắt đi xuống, sau khi nhìn rõ người phụ nữ mỹ lệ kia lộ ra da thịt trắng nõn, Tạ Mộc theo bản năng dời mắt qua một bên không hề đi xem.
Đàm Đào bởi vì tình dục mà đôi mắt vẩn đục sau khi nhìn rõ người ngoài cửa nháy mắt thanh tỉnh xuống, hắn vội vội vàng vàng đẩy người phụ nữ trên người ra, ánh mắt hoảng loạn, lắp bắp giải thích, "Bảo bối, không phải như em nghĩ, không phải như em nghĩ như vậy......"
" Anh Đàm, anh nói cái gì vậy? Đây là tình nhân nhỏ mới của anh?"
Cùng so sánh với hai người đàn ông ở hiện trường, người phụ nữ ngược lại là không có kinh hoảng như vậy, ả thong thả ung dung ngồi dậy sửa sang lại quần áo trên người, bôi son đỏ lên miệng nhỏ xinh đẹp bình tĩnh từng câu từng chữ nói ra, làm Đàm Đào hận không thể bóp chết ả.
"Em thấy cái cậu em nhỏ này lớn lên cũng rất đẹp trai, là loại hình anh thích a, muốn hay không cùng nhau chơi?"
Tạ Mộc sắc mặt nguyên bản đã trắng bệch càng trắng thêm một tầng, cậu nói giống như vẹt nói, cứng đờ mở miệng, "Thích...... Loại hình?"
"Cút ngay!!"
Đàm Đào một phen đẩy ra ả đàn bà còn muốn dính lên người mình, giãy giụa đứng lên, hướng về thanh niên ngoài cửa vươn tay, "Tiểu Mộc, em trước hết nghe anh nói......"
Hắn đi tới trước cửa, muốn như là thường chạm vào người yêu của mình như vậy, Tạ Mộc dịch khai thân mình, né tránh tay hắn.
Tay người đàn ông đưa ra cứng lại tại chỗ.
"Giả......"
Đôi mắt thanh niên đỏ lên, cậu gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, nỗ lực quật cường không cho nước mắt chảy xuống tới, "Đều là giả......"
"Tiểu Mộc, em nghe anh nói, anh thật sự không phải......"
Đàm Đào tay còn cương ở không trung, hắn hầu kết trên dưới lăn lộn, khàn khàn thanh âm biện giải, "Anh vốn dĩ đang làm việc, ả đột nhiên tới tìm anh, đem anh nhào vào trên sô pha, sau đó em liền mở cửa vào, anh thật sự không có......" [ Có thấy nó phét ghê không]
"Anh không có......"
Chóp mũi là hương vị hoa sơn chi, Tạ Mộc lui về phía sau một bước, "Anh gạt tôi, tôi biết anh gạt tôi......"
"Anh căn bản là không thích tôi, anh thích chính là người trước kia......"
"Cái gì muốn cả đời ở bên nhau, phải chờ tới...... Chờ tới lúc già rồi lúc, cùng nhau ngồi xích đu chầm chậm đẩy...... Đều là gạt người......" Cậu thực nỗ lực không cho chính mình khóc, nhưng thanh âm nức nở căn bản ngăn không được.
"Từ khi tôi tỉnh, anh liền nói cho tôi, chúng ta là người yêu, cũng là gạt tôi, kỳ thật...... anh thích, chỉ là gương mặt này!"
"Không phải, Tiểu Mộc, không phải như vậy, anh là thật sự thích em, thật sự......"
"Những cái đó, những lời này đó, đều là thật sự!"
"Thật sự?"
Thanh niên như là đang nhìn một người xa lạ giống nhau nhìn hắn, "Anh thích, chính là vừa nói muốn cùng tôi ở bên nhau cả đời, một bên nhân tôi không ở, chạm vào ả đàn bà khác sao!"
Ánh mắt xa lạ của người yêu làm Đàm Đào trong lòng một mảnh khủng hoảng, hắn hoảng sợ, đôi mắt dư quang nhìn đến con dao ở một bên, vội vàng cầm lên, như là trút bỏ cái đồ vật dơ bẩn gì, mạnh mẽ đâm lên cánh tay.
"Tiểu Mộc, anh đem chỗ chạm qua ả làm sạch sẽ, em đừng, đừng giận anh......"
Máu tươi cơ hồ là trong nháy mắt chảy ra, Tạ Mộc biểu tình ngẩn ra, trong mắt cơ hồ lập tức lộ ra hoảng loạn cùng đau lòng, cậu theo bản năng muốn tiến lên cầm máu, nhưng bàn chân lại như dính trên mặt đất giống nhau, không thể động đậy.
"Anh, anh làm sạch sẽ, em xem......"
Hai tay người đàn ông tràn đầy máu tươi, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười tranh công giống nhau, "Tiểu Mộc, em xem, sạch sẽ......"
Người phụ nữa phía sau nhìn máu tươi tích nhỏ trên mặt đất, kinh hãi mở to hai mắt, ả nhanh chóng xuống sô pha, xách theo túi vội chạy ra ngoài.
Kẻ điên, đều là kẻ điên.
Thanh niên đã ngốc tại chỗ, trong mắt chỉ còn một mảnh đỏ tươi kia.
Đàm Đào rất đau, lại như là không cảm giác được giống nhau, nỗ lực đối với người yêu hắn cười, "Bảo bối, anh sạch sẽ......"
Hắn tiến lên một bước, không màng thanh niên giãy giụa, chính là đem người ôm vào trong ngực, máu tươi nhiễm đỏ quần áo trên người Tạ Mộc, bên tai là thanh âm khàn khàn của người đàn ông: "Em tin tưởng anh, được không?"
Tạ Mộc ngơ ngẩn giương mắt, đôi mắt tràn đầy tơ máu đối thượng tầm mắt hắn.
Nơi đó tràn ngập tình yêu, còn có sợ hãi mất đi khủng hoảng.
Nhưng những này, đều là cho mình sao?
Lời nói sáng nat, cùng một màn vừa rồi nhìn đến, đã hoàn toàn đánh sập sự tin tưởng vững chắc của cậu.
Thanh niên đẩy ra người đàn ông một chút, trong mắt nguyên bản luôn là đựng đầy luyến mộ, ở dưới nước mắt ẩn tàng sự bất an,"Bác sĩ nói, em có thể khôi phục ký ức, anh cảm thấy, em hẳn là khôi phục sao?"
Cậu muốn biết đáp án, muốn biết, tồn tại của chính mình, sinh mệnh của mình ở trong mắt Đàm Đào, rốt cuộc là cái gì.
Đàm Đào không cần trả lời, trong mắt hắn trong nháy mắt mừng như điên, đã hoàn toàn dập nát hy vọng của thiếu niên mười chín tuổi.
Người hắn yêu, thích chỉ là cậu 22 tuổi.
Có phải hay không mỗi lần nói lời âu yếm cũng là giống như vậy, xuyên thấu qua cậu, nhìn một người khác đâu?
Mà châm chọc nhất chính là, cậu vĩnh viễn, đều không thể trở thành mình của tương lai kia.
Thanh niên nhắm mắt, nước mắt nóng bỏng theo gương mặt chảy xuống, bên môi lộ ra một nụ cười chua xót, cậu sáp thanh nói, "Em tin tưởng anh."
Tin tưởng, anh là yêu người kia như vậy.
Người đàn ông đối với cái đáp án này là