Chương 14: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ(14)
Thời điểm Đàm Đào tỉnh lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vẩy lên người, ánh mặt trời sáng sớm nhè nhẹ, chiếu vào trên người vừa vặn tốt.
Một mùi hương cơm nhàn nhạt ấp ủ ở trong mũi, người đàn ông trên giường còn chưa mở mắt, môi đã hơi hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Anh mở mắt ra, duỗi cái eo lười đứng dậy, quả nhiên ở phòng bếp gặp được thanh niên đang mặc tạp dề bận rộn.
Nghe được phía sau có tiếng động, Tạ Mộc xoay người, hướng về phía anh lộ ra một cái cười nhạt.
"Nhanh lên đi rửa mặt, lập tức nên ăn cơm."
Hai người giống như là đã sinh sống cả đời vậy, bình đạm mà lại ấm áp.
Rửa mặt xong, trên bàn cơm đã sắp đầy đồ ăn.
Toàn bộ đều là Đàm Đào thích ăn.
"Anh lần trước không phải cùng em nói hiện tại không thế nào thích ăn khổ qua sao? Hôm nay không có làm khổ qua."
Tạ Mộc kéo ghế ra ngồi xuống, hai mắt cong cong, nhìn người đàn ông cười.
Đáy mắt cậu tràn đầy thuần túy luyến mộ, cũng tràn ngập hân hoan có thể cùng người yêu ở bên nhau.
Đàm Đào nói, "Lát nữa cơm nước xong, chúng ta liền đi xem bác sĩ đi."
Co ngươi sáng lấp lánh của thanh niên hơi hơi một đốn, đầu ngón tay phải cầm chiếc đũa trắng bệch.
Liền khát vọng như vậy, rời bỏ cậu sao?
Cậu nỗ lực duy trì tươi cười, cả người lại phát lạnh.
Đàm Đào chú ý tới sắc mặt của Tạ Mộc có chút kinh sợ, anh lo lắng buông chiếc đũa, duỗi tay đi chạm vào giữa trán người yêu xem độ ấm, thanh âm ôn hòa dịu dàng quan tâm, "Không thoải mái sao?"
"Không có."
Thanh niên cười, mắt chờ mong nhìn về phía người đàn ông, "Chúng ta hôm nay đi ra ngoài chơi, được không?"
Đôi maqts cậu thật đẹp, tròn tròn, đồng tử rất sáng, như là đôi mắt của trẻ nhỏ vậy, đựng đầy toàn bộ trời sao, ở dưới cái trời sao này, có toàn bộ tình yêu đối với Đàm Đào.
Đàm Đào không có nghĩ nhiều, anh có chút chần chờ, muốn mau chóng làm người yêu nhỏ của chính mình khôi phục ký ức.
Hiện tại sự vụ trên tay anh hỏng bét, tùy thời đều sẽ đóng băng, nếu là Tiểu Mộc đã trở lại, em ấy nhất định sẽ đem chuyện này chải vuốt rõ ràng.
Lúc trước em ấy làm trợ lý của Bạc Khâm, còn không phải là như vậy sao?
Thanh niên nhìn ra người yêu chần chờ.
Cậu luôn luôn là thực ngoan ngoãn, từ bệnh viện tỉnh lại, mãi cho đến hiện tại, đều như là một đứa trẻ không có tính tình đẹp.
Cậu yêu Đàm Đào*, nghe theo toàn bộ tâm ý của anh, luyến tiếc cự tuyệt yêu cầu của anh.
(*) chỗ này tác giả ghi Bạc Khâm, chắc là ghi nhầm.
Nhưng hiện tại, cậu muốn ích kỷ một lần.
"Em hôm nay không muốn đi bệnh viện, anh có thể hay không cùng em đi ra ngoài một ngày." Tạ Mộc vươn tay, ngón tay thon dài lạnh lẽo thật cẩn thận dừng ở trên mu bàn tay người đàn ông, ánh mắt gần như cầu xin.
Đàm Đào không rõ vì cái gì một hai phải hôm nay đi ra ngoài chơi, nhưng nhìn thanh niên thật cẩn thận biểu tình, trong lòng mềm nhũn, đáp ứng rồi.
"Được, chúng ta hôm nay đi ra ngoài dạo một ngày."
Thanh niên thực vui vẻ cười.
Cười cười, trong mắt lại có chút bi ai, cậu cúi đầu che dấu, ăn một ngụm cơm.
Này đầy bàn mỹ thực rốt cuộc là hương vị gì, chờ đến ăn hết, Tạ Mộc trong miệng vẫn là chết lặng.
***
Đàm Đào đã thật lâu không có như vậy vui vui vẻ vẻ chơi đùa.
Ngày này, anh tự mình ngụy trang tốt, mang theo người yêu nhỏ dường như dạo hết toàn bộ nơi thú vị trong thành thị.
Tạ Mộc vẫn luôn cười thực vui vẻ.
Cậu thật sự giống như là một đứa nhỏ, thích ngựa gỗ xoay tròn mà chỉ có trẻ con mới thích, thích bánh xe quay, xe bay tận trời.
Đàm Đào nhìn cậu vẫn luôn bị dọa đến thét chói tai, nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.
Cuối cùng, hai người ngồi ở trên một con ngựa, cảm thụ được động tác thong thả của máy móc, bên tai là âm nhạc nhu hòa, Tạ Mộc ngồi ở phía trước quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ở phía sau ôm lấy vòng eo mình.
Giờ phút này sắc trời đã có chút tối tăm, công viên trò chơi thắp lên ánh đèn sáng long lanh, chiếu rọi ở trên mặt hai người, như mộng như ảo.
"Đây là lần đầu tiên em ngồi ngựa gỗ xoay tròn."
Ngựa gỗ một trên một dưới về phía trước di động tới, thanh niên trước sau hơi hơi nghiêng người, cùng Đàm Đào ánh mắt đối diện, cậu cười nói, "Lần đầu tiên ngồi bánh xe quay, lần đầu tiên ăn kẹo bông gòn, lần đầu tiên tới công viên trò chơi."
"Đàm Đào, cảm ơn anh."
"Thằng nhỏ ngốc, chúng ta là người yêu, có cái gì mà cảm ơn."
Thanh âm dịu dàng của người đàn ông ở bên tai vang lên, Tạ Mộc đôi mắt lượng lượng nhìn anh, như là đứa nhỏ xin kẹo hỏi, "Anh sẽ nhớ rõ em sao?"
"Cái gì?"
Một đám nhỏ cười thét chói tai đi ngang qua, vừa lúc che đậy thanh âm của thanh niên, người đàn ông chỉ thấy khẩu hình, không nghe rõ cậu đang nói cái gì.
"Em nói!!"
Tạ Mộc lớn tiếng kêu, "Em rất thích anh!"
Đàm Đào cười, trong mắt toàn là thỏa mãn, anh tiến đến bên tai thanh niên, thấp giọng trả lời, "Anh cũng vậy."
Người bị anh ôm đem đầu xoay trở về, cậu đang cười, mắt lại một chút đỏ.
Cậu thật sự rất thích người này a.
Mấy ngày này vốn dĩ chính là trộm tới, cậu nên thấy đủ mới đúng.
Dưới ánh đèn lay động, Đàm Đào trong lúc vô ý phiết tới đôi mắt có chút đỏ lên của thanh niên, trong lòng nháy mắt hiện lên nghi ngờ, anh vừa muốn hỏi, ngựa gỗ ngừng.
Tạ Mộc không có động, duy trì trạng thái đưa lưng về phía người yêu, "Em còn muốn lại chơi một lần."
Nghe thanh âm cậu bình thường, người đàn ông yêu thương cười ôm chặt cậu, "Được, nghe bảo bối nhà chúng ta."
Hai người vẫn luôn chơi tới buổi tối 9 giờ hơn, giờ phút này trong thành thị cơ hồ tất cả đều sáng đèn, dưới màn đêm, đèn đuốc như cũ sáng trưng.
Đàm Đào không màng ánh mắt khác thường của người qua đường, thoải mái hào phóng lôi kéo tay của thanh niên bên cạnh, tâm tình trước sau vẫn duy trì sung sướng, "Bảo bối, chúng ta quá đoạn thời gian nữa lại đến chơi một lần đi."
Anh đã từng là thực khinh thường loại tình lữ tới công viên trò chơi mà chỉ trẻ con mới đến chơi đùa này, nhưng là trải qua chơi hết một ngày hôm này sau, chỉ có thể nói chưa đã thèm.
Tạ Mộc biểu tình dừng một chút, theo bản năng nắm chặt tay người đàn ông, "Đàm Đào, em......"
Điện thoại Đàm Đào vang lên.
Anh tiếp điện thoại.
Thanh niên vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt anh, nhìn người yêu từ nghi hoặc biến thành kinh hỉ, anh còn đối với trong điện thoại nói, "Thật sự? Hiện tại sao? Được, tôi lập tức dẫn người qua đó."
Rõ ràng không biết đầu kia điện thoại nói cái gì, cậu lại có thể cảm giác được từ đáy lòng kéo ra tới, mạc danh bất an.
Đàm Đào treo điện thoại, tràn đầy