Chương 4: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (4)
Đàm Đào đưa Tạ Mộc về nhà mình.
Trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, nhìn qua ấm áp mà lại không mất phong cách, đây là nơi ở mà Đàm Đào trước đây dùng để ứng phó cha mẹ, mà hiện tại, trong miệng y nơi này trở thành nhà của y cùng Tạ Mộc.
Thanh niên có chút do dự ngồi ở trên ghế sa lon, vừa nhìn không gian trang trí xa lạ, vừa nhìn về phía Đàm Đào đang cầm ly nước ấm đặt xuống, "Chúng ta thật sự là người yêu?"
"Nhưng mà..." Cứ việc cực lực che giấu, Tạ Mộc nhìn Đàm Đào trong mắt vẫn kiềm không được lộ ra mấy phần khiếp ý, "Trong ấn tượng của tôi, cậu rất chán ghét tôi..."
Đàm Đào tay nắm thật chặt cốc trà, trên khuôn mặt tuấn nhã chợt lóe ám sắc*, khi ngẩng đầu lên, mặt vẫn là một phải dịu dàng.
(*) ám sắc: màu tối, tối màu. Trong câu này ý chỉ Đàm Đào đen lại mặt nhưng QT dùng từ này tui cũng giữ nguyên.
Y ngậm cười, nói một cách chắc chắn thắng, "Lúc còn ở trường học anh đã thích em, chỉ là vào lúc ấy không dám thừa nhận, mới có thể làm ra những chuyện kia với em, sau đó em bắt đầu làm việc, đến công ty của Bạc Khâm, chúng ta mới lại một lần gặp mặt."
"Tạ Mộc, em quên đi quá trình chúng ta yêu đương, thế nhưng thân thể chắc chắn sẽ không quên."
Đàm Đào nói, nhìn về phía thanh niên, ánh mắt cậu đang mờ mịt, cật lực mà nhớ lại, bỗng nhiên cậu nghiêng người, mắt trừng trừng theo dõi y, lời nói dịu dàng như dây leo quấn quanh người Tạ Mộc, "Phía trong bắp đùi của em, có một viên nốt ruồi nhỏ màu đỏ, mỗi khi chúng ta làm, anh thích nhất là hôn nơi đó..."
Tạ Mộc dưới tầm mắt của y, mặt từng chút đỏ lên, cậu không nhớ được có phải giữa hai chân mình là có một nốt ruồi như thế không, bởi vì từ nhỏ hướng nội, bị người cười nhạo như bé gái, lúc cậu ở bên ngoài chưa bao giờ chịu mặc áo ngắn tay quần cộc, nói cách khác, ngoại trừ người thân mật, những người khác không thể nhìn thấy cơ thể bên dưới lớp quần dài của cậu.
Cậu xuýt đã tin tưởng lời Đàm Đào nói, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, trong mắt mê man càng nặng, "Nhưng nếu như chúng ta là người yêu, tại sao bác sĩ nói tiền chữa bệnh của tôi đều là Bạc tổng trả?"
Trước khi Đàm Đào dẫn cậu đi, xem tên của chiếc xe kia có thể thấy chủ nhân của nó không giống như là người không có tiền.
Đối với việc này, Đàm Đào cũng cho ra đáp án hợp lý.
"Tính cách em hướng nội, không chịu để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, hai chúng ta vẫn là âm thầm mà yêu nhau, sau đó em xảy ra chuyện, Bạc Khâm là anh em của anh, nên anh để cậu ta giúp đỡ, Tạ Mộc, tuy rằng ban đầu ở trường học anh đối với em không tốt, nhưng mà sau đó anh thật sự biết sai rồi, em cũng tha thứ cho anh, nếu như em vẫn chưa tin, có thể đi hỏi bác sĩ y tá trong bệnh viện một chút, khoảng thời gian này, anh gần như mỗi ngày đều phải tới thăm em..."
Y nói như chặt đinh chém sắt, trên mặt thanh niên lộ ra do dự càng ngày càng nặng, trong trí nhớ của cậu, rõ ràng Đàm Đào vẫn là người chuyên bắt nạt cậu, nhưng nếu như tất cả những thứ này không phải thật sự, vậy tại sao Đàm Đào lại muốn nói dối?
"Vậy, kia Bạc tổng..."
Thấy đều nói đến mức độ này mà Tạ Mộc vẫn còn tâm tâm niệm niệm* không quên Bạc Khâm, Đàm Đào trong mắt chợt lóe âm lệ, nhưng lập tức bật cười càng nhu hòa.
(*) Tâm tâm niệm niệm: luôn luôn nghĩ tới, luôn nhắc tới.
"Bảo bối, nếu em hiện tại đã từ chức, cũng đừng xen vào Bạc Khâm nữa, trải qua chuyện lần này, anh là thật sự bị dọa cho sợ rồi, anh không nghĩ lại mất đi em, chúng ta công khai tình yêu, có được hay không?"
"Nhưng là..."
"Được rồi." Người đàn ông tự nhiên mà đem Tạ Mộc ôm đồm trong lồng ngực, âm thanh cực kỳ dịu dàng, "Anh biết em vẫn luôn lo lắng tin tức công khai sẽ làm sự nghiệp của anh xuống dốc, nhưng mà chẳng sao cả, anh không để ý cái này, chỉ cần cùng với em, đánh đổi một số thứ có tính là gì."
Y có thể cảm giác được thân thể trong lòng cứng ngắc muốn né tránh, nhưng vẫn như cũ dịu dàng ôm dụ dỗ nói, "Như vậy đi, em là luôn cảm thấy nên phải lần nữa nói cám ơn Bạc Khâm đúng chứ, đợi tu dưỡng* được một thời gian, anh dẫn em đi tìm cậu ta, có được hay không?"
(*) Tu dưỡng: động từ chỉ sự rèn luyện, trau dồi để nâng cao phẩm chất. Ở đây nói về sức khỏe.
Tạ Mộc chần chờ gật gật đầu, cậu vẫn cảm thấy tất cả những thứ này giống như là đang nằm mơ, làm sao Đàm Đào, lại biến thành người yêu của cậu chứ?
Coi như là người yêu, vậy cũng có thể là, là.. Là ai đây?
Thanh niên che đầu, trong mắt tràn đầy hoang mang.
"Ngoan, không nhớ ra được cũng đừng nghĩ, bác sĩ nói rồi em bị thương quá nặng, ký ức không tìm về được, cũng may, người còn là tốt rồi."
Đàm Đào ôm thanh niên, ân cần thiện dụ*, "Trí nhớ của em dừng lại ở ngày nào ?"
(*) Thiện dụ: dụ dỗ
"Ngày cậu giội nước vào tôi, rồi lại đem tôi nhốt vào nhà cầu." Tạ Mộc trả lời rất nhanh.
Đàm Đào gia tăng nụ cười, nói, "Xin lỗi, anh khi đó còn quá trẻ tuổi, sau đó, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."
Vừa nói, một bên vừa đem cằm đặt vào đỉnh đầu thanh niên, không hề có một tiếng động mà nở nụ cười càng lúc càng lớn.
Hoàn hảo, sự kiện kia, còn chưa có xảy ra đây.
***
"Bảo bối, ăn cơm."
Đàm Đào hát lên, đem từng đĩa từng đĩa đồ ăn bày ra bàn.
Tạ Mộc nhìn một bàn đồ ăn, mắt sáng lấp lánh, nhìn về phía người đàn ông đang mặc tạp dề, "Đây đều là anh làm ?"
"Dĩ nhiên, chúng ta sau khi cùng nhau, em mỗi ngày vội vàng đi làm không rảnh làm cơm, anh chỉ có thể tự mình động thủ."
Đàm Đào nói dối mặt không biến sắc, lại thấy thanh niên trước mặt che cái trán, nhăn lại mày, chần chờ nói, "Nhưng là, tại sao trong ấn tượng của em, là em làm cơm..."
"A..." Người đàn ông thần sắc dừng một chút, cười đáp, "Bác sĩ quả thật là nói qua em sẽ nhớ tới một ít đoạn ngắn ký ức, có khả năng là em nhớ tới mấy ngày anh bận rộn nên em phải xuống bếp."
Y lôi kéo thanh niên ngồi xuống, một phải dịu dàng, "Bảo bối, đừng tiếp tục nghĩ những thứ này, đó đều