Chương 5: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (5)
"Quả thật là có khả năng ký ức thác loạn, nếu như ký ức của bản thân cậu ấy không ổn định, lại cộng thêm có người dẫn dắt sai hướng, thì hồi ức trong tiềm thức sẽ dựa theo phương hướng của người dẫn dắt mà đi."
Đàm Đào nắm chặt lấy lan can, gân xanh trên tay như muốn trào ra, y thở ra một hơi, cật lực che giấu tâm tình của mình, "Vậy em ấy còn có thể nhớ tới ký ức chính xác không?"
"Cái này ai cũng không nói chắc được, dù sao đại não quá phức tạp..."
"Tôi bây giờ với tư cách là bạn bè cho cậu một lời khuyên, cho rồi mà cậu vẫn giữ ý nghĩ ban đầu, vậy tôi cũng là thương mà không giúp được gì, thế nhưng, Đàm Đào, tôi luôn cảm thấy cậu sẽ hối hận, bị xem như là một người khác, lẽ nào lại không..."
"Đàm Đào." tiếng của Tạ Mộc lanh lảnh vang lên, Đàm Đào tay nắm chặt lại, vội vã tắt điện thoại di động, quay đầu nhìn lại, thanh niên cười tủm tỉm đứng ở phòng khách nhìn y.
"Ăn cơm đi, em đều làm xong."
Từ sau khi Tạ Mộc nhớ tới một ít ký ức, thì cả thân cả tâm đều tiếp nhận người này là bạn trai mình, cậu chưa từng nghĩ đến ở ba năm sau, chính mình lại sẽ cùng với Đàm Đào- người lúc trước vẫn luôn bắt nạt cậu ở bên nhau.
Mà người đàn ông này kể về câu chuyện tình yêu bọn họ rõ rõ ràng ràng, cậu buổi tối cũng sẽ mơ tới một ít đoạn ngắn, ngọt ngào trong mộng ảnh hưởng tới Tạ Mộc, làm cho cậu đối Đàm Đào càng ngày càng tốt.
Thật sự dường như là người yêu.
Đàm Đào cười đi đến trước mặt thanh niên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên trán cậu, âm thanh dịu dàng, không còn chút mù mịt nào vừa nãy, "Bảo bối, không phải nói phải cẩn thận nghỉ ngơi sao? Làm sao ngày hôm nay lại là em làm cơm."
"Em ở nhà ngồi không rất buồn chán mà."
Tạ Mộc thân mật nói với y, trong mắt tràn đầy ý cười lấp lánh, Đàm Đào mắt cũng không chớp cứ như vậy mà nhìn thanh niên cười, cánh tay ôm lấy vòng eo tinh tế của cậu không khỏi dùng mấy phần lực.
Y mới sẽ không hối hận, chỉ cần có nụ cười như thế, chỉ cần Tạ Mộc có thể gần gũi y như vậy, cũng sẽ không giống như trước đây né né tránh tránh, không còn dùng ánh mắt căm hận nhìn y, coi như là bị xem là Bạc Khâm thì thế nào.
Tạ Mộc là của y, chỉ có thể là của y.
Đàm Đào lôi kéo tay của thanh niên, hai người giống như đôi tình nhân nhỏ vừa mới yêu, ngọt ngọt ngào ngào đi xuống lầu.
Đàm Đào từng miếng từng miếng, ăn xong mướp đắng mà Tạ Mộc đặc biệt xào cho y.
Thanh niên ngồi đối diện còn nhỏ giọng nói, "Thật sự không biết tại sao anh lại thích ăn đồ đắng như vậy, em ăn thấy thật là khổ."
Trong mắt của cậu tràn đầy tín nhiệm, còn có một tia hàm chứa ý tứ làm nũng, Tạ Mộc mười chín tuổi còn là một tiểu thiếu niên, còn lâu mới có được thận trọng như cậu lúc 22 tuổi, Đàm Đào hưởng thụ từng câu từng chữ của cậu, hưởng thụ toàn tâm tín nhiệm của người yêu mình.
Trong miệng tràn ngập vi đáng, Đàm Đào mặt không biến sắc, "Kỳ thực cũng không phải rất đắng."
Đợi đến lúc ăn xong bữa cơm này, y uống nguyên một chén nước, chỉ cảm thấy cỗ vị đắng kia theo cuống họng nối thẳng đến dây thần kinh.
Y hướng về phía thanh niên tha thiết mong chờ nhìn sang nở nụ cười, cưng chiều nói, "Đồ ăn em làm ăn ngon thật."
Tạ Mộc cũng cười, cậu nói, "Vậy em lần sau lại xào cho anh ăn."
【121: Kí chủ, xin chú ý độ thiện cảm của mục tiêu công lược. 】
【 biết rồi, đây không phải là đang đi theo bố cục tự nhiên sao? 】
Tạ Mộc đứng dậy, giúp người đàn ông đeo ca-ra-vat, cứ giống như một người yêu nhỏ dịu ngoan mà hôn xuống gương mặt Đàm Đào.
"Chú ý an toàn."
Đàm Đào trong mắt tràn đầy yêu thương gật đầu, quay người ra cửa.
Tạ Mộc nhìn người đàn ông kia lên xe, chiếc xe chậm rãi rời đi, nụ cười nơi khóe môi càng ngày càng dịu dàng,【 đi thôi, thời gian ở bên cạnh tra nam số hai này cũng đủ dài rồi, chúng ta đi tìm Bạc tổng vui đùa một chút. 】
【 Đúng rồi, đem những kí ức yêu đương còn lại kia của anh dùng trên người Bạc Khâm, làm cho hắn nhớ lại một chút đã từng có những phút giây ân ân ái ái. 】
【121: Kí chủ, cái này cũng không phù hợp quy định, ngài nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình... 】
【 Kí ức tình yêu cũng không phải thuốc kích dục, anh đây chỉ là làm hắn nhớ tới một chuyện mà thôi, nếu như anh thật sự muốn làm cái gì, em ngăn được anh sao? 】
Tạ Mộc nhìn mướp đắng trong nồi, nụ cười càng ngày càng ngọt ngào, 【 Có lúc, không phải cái người kia không còn tâm can, chỉ là trí nhớ của hắn kém mà thôi. 】
【 Vào những lúc như vậy thì phải cần chúng ta đi giúp anh ta nhớ rõ ràng một chút. 】
Xào ra một bàn đồ ăn, cậu ung dung thong thả thay xong quần áo, bởi vì bị bệnh bước chân còn có chút phù phiếm*, cũng coi như thuận thuận lợi lợi ra cửa.
(*) Tính từ phù phiếm: Viển vông, không có nội dung thiết thực, không có giá trị thực tế.( Theo Wiktionary). Ở đây chỉ Tạ Mộc bước đi không thật-> Khó khăn.
Tạ Mộc trên người không có một đồng nào, không bắt xe được, cậu cũng không vội, cứ như vậy ung dung thong thả cầm theo hộp cơm đi