Chương 6: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (6)
"Tạ Mộc."
Thời điểm giọng nam từ tính trầm thấp, phảng phất còn ẩn hàm một tia không thích vang lên, thanh niên lúc này mới như là phát hiện hắn tồn tại.
Hắn vội vã từ trong lòng Đàm Đào tránh ra, một mực cung kính đối Bạc Khâm chào hỏi, "Bạc tổng, chào ngài."
Thanh niên môi hơi căng thẳng nhếch lên, bởi vì vừa nãy cùng người yêu cùng nhau mà không để mắt đến người trước mặt, dù sao, đây cũng là ân nhân của cậu.
Bạc Khâm cùng Tạ Mộc sinh hoạt một quãng thời gian không ngắn, coi như là hắn không có tận lực quan sát, Tạ Mộc làm ra thần sắc có ý nghĩa gì, vẫn là bị anh nhớ kỹ.
Mà hiện tại, trong mắt của cậu tràn đầy lễ phép xa lạ, thời điểm còn tại bệnh viện đáy mắt tồn tại thân cận cùng ỷ lại, cũng không nhìn thấy một chút đầu mối.
"Bạc Khâm?" Đàm Đào mắt sắc, chú ý tới tầm mắt người đàn ông nhìn về phía thanh niên bỗng nhiên tối lại, tâm y trầm xuống, liền vội vàng đem Tạ Mộc một lần nữa kéo trở lại.
"Đừng, có người ở..."
Người yêu của y vừa thẹn vừa giận lại muốn lần nữa tránh ra.
"Sợ cái gì, Bạc Khâm là anh em tốt của anh, sớm muộn gì cũng sẽ giới thiệu."
Đàm Đào môi vừa lộ ý cười, sủng nịch nói, trên mặt cũng tràn đầy dịu dàng, tay lại tràn đầy dục vọng chiếm hữu, ôm đồm ở giữa cổ thanh niên, khóe môi câu lên, nhìn về phía bạn thân đang dùng ánh mắt ác liệt nhìn sang.
"Bạc Khâm, giới thiệu cho cậu một chút, bạn trai tôi, Tạ Mộc."
Người đàn ông sau khi nghe đến tiếng cười hì hì bạn thân lông mày bỗng nhiên nhăn lại, tầm mắt anh ta rơi vào trên người thanh niên sau khi nghe đến lời nói của bạn trai thì không giãy dụa nữa, trên gương mặt trắng nõn đã từng nỗ lực duy trì bình tĩnh giờ khắc này có ngượng ngùng, cũng có ngọt ngào, chỉ có có thể không có, yêu thương đối Bạc Khâm.
"Bạc tổng, cái kia, cám ơn anh ở bệnh viện giúp tôi trả tiền thuốc, Đàm Đào đều nói cho tôi biết, cám ơn anh trong lúc tôi hôn mê đã chăm sóc anh ấy."
Như là lời cảm ơn phổ thông đối bạn tốt của người yêu, liền ngay cả thời điểm nói câu nói này, cậu đều bé ngoan dựa sát tại trong lòng Đàm Đào, có lẽ là có chút khẩn trương, tay còn lặng lẽ bắt được góc áo người sau lưng, như là muốn lấy dũng khí.
Bạc Khâm nhìn về phía tay Tạ Mộc ỷ lại cầm lấy góc áo, nhớ lại Tạ Mộc trước đây.
Anh biết Tạ Mộc rất chán ghét người ngoài đụng vào, trừ anh ra, cậu thậm chí ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng sẽ không chạm thử.
Anh lần đầu tiên mang theo thanh niên đi gặp Đàm Đào, lúc đó Đàm Đào muốn đưa tay khoát lên trên bả vai cậu, đều bị cậu tràn ngập chán ghét bỏ qua, cũng là lần đầu tiên, Tạ Mộc làm trái ý hắn*, vung xuống tay cậu ta rời đi.
editor: câu này tui chém đó:) nhưng hình như vẫn đúng nghĩa.
Sau đó, Bạc Khâm bị Đàm Đào mạnh mẽ cười nhạo không đè ép được tình nhân, trong lòng tràn đầy tức giận, lại không nỡ từ bỏ khối thân thể khiến người không nhịn được sa vào này, đem Tạ Mộc đè xuống giường cả một đêm, mãi đến tận trời đã sáng, mới ở dưới lời cầu xin nghẹn ngào của cậu mà bỏ qua cho cậu.
Nói là giận, kỳ thực anh ta rất hài lòng Tạ Mộc làm như vậy.
Dù sao, một người tình nhân chỉ nguyện ý cho anh đụng vào, mãi mãi cũng sẽ không phản bội anh.
Nhưng bây giờ, cậu lại không kiêng dè chút nào như vậy núp ở trong lòng Đàm Đào, mà Đàm Đào, lại nói cái gì mag người yêu.
Nếu như là trước đây, Bạc Khâm thậm chí không cần nghĩ thì đã biết Tạ Mộc sẽ làm thế nào.
Cậu sẽ đẩy Đàm Đào ra, rồi cùng mình xin lỗi.
Cậu sẽ bé ngoan đi đến phòng làm việc của anh, cởi quần áo, đỏ mặt ngồi ở trên người anh.
Mà hiện tại, Tạ Mộc cười ngọt ngào dựa vào trong lòng người đàn ông khác, thỉnh thoảng còn muốn giương mắt cùng Đàm Đào nhìn nhau.
Trong lòng Bạc Khâm một trận không thoải mái.
Anh ta đè xuống loại cảm giác không khỏe này, quy tất cả việc này là vì Tạ Mộc phản bội mình.
Người đàn ông lạnh lùng dời tầm mắt, âm thanh băng lãnh cực kỳ, "Đàm Đào, cậu cũng không chê cậu ta bẩn."
Tạ Mộc trắng mặt, câu nói này rõ ràng là nói với mình.
Cậu không biết tại sao sếp cũ của mình sẽ lại nói ra những lời này, chỉ là theo bản năng hướng trong lòng bạn trai hơi co lại.
Bạc Khâm giận rồi, này từ việc anh ta gọi đại danh của Đàm Đào là có thể nhìn ra được.
Mà rõ ràng, đang nhìn đến thái độ của Tạ Mộc khi cọ đầu vào người sau lưng càng thêm làm cho anh ta tức giận thêm mấy phần.
Lúc trước luôn mồm luôn miệng nói muốn cả đời cùng hắn, khối này thân thể chỉ cấp một mình hắn, kết quả bây giờ còn không phải tự cam thấp hèn.
Bạc Khâm theo bản năng quên đi sự thật Tạ Mộc mất trí nhớ, anh ta bị Tạ Mộc chiều hư, người thanh niên này chỉ có thể vĩnh viễn bao dung hắn, dùng đôi mắt tràn đầy yêu thương kia nhìn anh, coi như là anh muốn chia tay, người này, liền tại sao có thể như không có chuyện gì xảy ra mà vùi đầu vào trong lòng người khác như vậy.
"Bạc Khâm, cậu nói cái gì đó!"
Đàm Đào cũng bị câu nói này của bạn tốt chọc giận, đương nhiên, phần tức giận này có phải là cố ý làm cho người trong lòng xem hay không, thì không được biết rồi.
"Bảo bối, đi thôi, anh mang em về."
Tạ Mộc bé ngoan cùng Đàm Đào lên xe của y, ngồi trên xe, cậu xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía người đàn ông vẫn như trước duy trì nguyên lai tư thế đứng ở ngoài cửa kia, trừng mắt nhìn.
【 kí chủ, chiêu gây xích mích ly gián này của ngài cao minh, ba ba ba! 】('ba ba ba ' ở đây là tiếng vỗ tay nha, đừng có nghĩ sang cái khác:))) )
【Phản ứng của Bạc Khâm được đó a, xem ra, so với tưởng tượng của anh, hắn ta càng dễ đối phó một chút. 】
Tạ Mộc quay đầu, đôi môi vừa nãy hơi vung lên nhanh