Chiều hôm đó, Lâm Đào Thanh tới đúng giờ.
Bà xem qua một lượt để hiểu về bộ phận làm việc khiến mình hứng thú, sau đó mở một cuộc họp nhỏ tại phòng học, gặp gỡ đội ngũ nòng cốt của công ty Khương Tiêu.
Đội ngũ Khương Tiêu đều rất trẻ.
Trần Lãng, Từ Lượng và Diệp Miểu Miểu - những người anh tự tìm được cũng tới.
Thành viên đội kỹ thuật là những sinh viên tốt nghiệp Nam Liên trong mấy năm nay và các bạn cùng khóa Lận Thành Duật đề cử cho anh, trình độ kỹ thuật thực sự không tồi.
Người phụ trách khối back office thì do Phó Nhược Ngôn hỗ trợ lôi kéo về công ty trước khi đi, lớn tuổi nhất trong số họ, năm nay 27.
Mặc dù hai người kia vào công ty trễ chút nhưng tới giờ cũng đã làm được hơn năm và là cổ đông của công ty.
Lâm Đào Thanh nói đúng, nhân sự của anh trẻ thật.
Dẫu vậy, trẻ cũng có cái tốt của trẻ.
Đối với một ngành công nghiệp mới tinh, giới trẻ có nhiều năng lượng và sức thi đua mạnh hơn, cộng thêm việc tất cả đều bắt đầu nỗ lực từ con số 0 nên sự công nhận với công ty cũng rất cao.
Những người này đều là người Khương Tiêu quen thân tin tưởng, coi như hiểu nhau tường tận.
Lâm Đào Thanh tới khiến ai cũng có phần căng thẳng, nhưng chỉ cần Khương Tiêu ở đây, mọi người bỗng như được uống thuốc an thần, dần bình tĩnh lại.
Đặc biệt, khi nhắc đến công việc từng người phụ trách, lý lẽ của họ rất rõ ràng, thể hiện cực kỳ chuyên nghiệp.
Vô Hạn đi đến bước này, tất cả đã phân công nhau rất rạch ròi, Khương Tiêu không phải nhọc lòng thêm.
Nói chung Khương Tiêu thấy rất hài lòng.
Lần này không chỉ Lâm Đào Thanh đến xem xét kỹ công ty của anh mà đây cũng là cơ hội anh xem xét lại mọi người lần nữa.
Nhất là hai người bạn cùng phòng của anh, bọn họ đã tiến cực xa so với hồi mới bắt đầu.
Không còn hấp tấp bộp chộp, họ giữ được sự điềm tĩnh trong trường hợp này.
Về sau hễ có chuyện lớn quan trọng trọng hơn, anh có thể yên tâm để hai người họ đi làm.
Đã sang học kỳ cuối của năm bốn.
Hiện nay mọi người đều sắp tốt nghiệp, ngoài thời gian chuẩn bị cho buổi bảo vệ khóa luận thì hai người họ đã thường trú tại công ty.
Thái độ của Lâm Đào Thanh sau khi xem qua một lượt không thay đổi quá nhiều, nếu phải hình dung chính xác thì xuôi hơn chút.
Kết thúc cuộc họp, bà nói với Khương Tiêu: "Tối nay mọi người cùng ăn một bữa nhé, tôi mời."
Khương Tiêu xua tay: "Lẽ ra phải để chủ nhà là cháu mời mới đúng."
"Sau này còn nhiều cơ hội..." Lâm Đào Thanh nói: "...!nên đừng có giành thanh toán với tôi."
Bữa tối, mọi người thư giãn hơn chút.
Lâm Đào Thanh không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, bởi tính bà vốn đã rất khéo đưa đẩy.
Suốt bữa ăn, bà hỏi chuyện mọi người, phần lớn tập trung ở Khương Tiêu, tuy nhiên vấn đề cũng không quá gai góc, chỉ là dựa vào hiểu biết về tiểu sử phát triển của Vô Hạn, hỏi thăm tình hình thực tế khi ấy, xem như tìm hiểu Khương Tiêu qua người bên cạnh.
Vô vàn chuyện khi đó thấy khổ nhưng đứng trên cơ sở thành công ngày hôm nay của công ty nhớ lại, họ lại thấy thật thú vị.
Đa số các đề tài đều nhẹ nhàng, mọi người thì rất thư giãn, lúc kể đến một số sự kiện đặc biệt thậm chí còn chẳng quan tâm trong bữa tiệc có người đầu tư, cứ thế cười sang sảng.
Lâm Đào Thanh thấy không sao hết.
Khi đạt tới trình độ này, rất nhiều người thận trọng trước mặt bà, mấy thanh niên ngồi đây không hiểu nhiều về bà lại tỏ ra thoải mái, đây là chuyện tốt.
Xem từ phương diện nào, người như Khương Tiêu cũng là lựa chọn không tệ.
Mấy ngày trước Lâm Đào Thanh cũng bận rộn.
Nếu đã hứng thú thì bà sẽ đi tìm người để hiểu sơ qua một lượt.
Con người chứ đâu phải tiền mà ai ai cũng thích.
Sẽ rất lạ khi mọi phản hồi đều tích cực, chứng tỏ đã bàn qua rồi.
Phản hồi này không đáng tin lắm, nhưng lời khen chiếm 70-80% thì khá tốt rồi.
Ở một góc độ nào đó, việc đầu tư cho một công ty chính là đầu tư cho người phụ trách công ty này.
Có vài người sở hữu năng lực thế đấy, bạn giao bất kỳ việc gì cho họ, họ luôn hoàn thành với kết quả không tệ, huống hồ là ngành công nghiệp Internet đang ở đầu ngọn gió này.
Sau bữa ăn, bà đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Hôm nay vốn đã tan làm về muộn, ăn cơm với nhà đầu tư coi như tăng ca, vừa ăn vừa trò chuyện, thành ra tới khuya mới xong.
Khương Tiêu tiễn từng người trong công ty về.
Khi anh định đưa Lâm Đào Thanh đi, bà lại xua tay tỏ ý không phiền.
"Tài xế của tôi sẽ tới đây." Lâm Đào Thanh nói: "Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm chút.
Mấy ngày nữa còn cần cậu lo công chuyện."
Khương Tiêu: "Chuyện gì ạ?"
"Mai tôi có chuyến bay về tổng công ty.
Mấy ngày nữa sẽ có người bên Chúng Sâm đến gặp để đàm phán chi tiết về chuyện đầu tư với cậu, sau đó chúng ta ký hợp đồng và chuyển tiền." Lâm Đào Thanh nói: "Mặc dù tôi rất xem trọng cậu nhưng vẫn cần theo thủ tục."
Nói xong câu này, bà lại vươn tay ra: "Hợp tác vui vẻ, sếp Khương."
Lần này Khương Tiêu ngốc đến mấy cũng hiểu ý bà.
Anh biết Lâm Đào Thanh rất hài lòng, song không ngờ bà ấy sẽ đưa ra quyết định nhanh đến vậy.
"...!Hợp tác vui vẻ." Khương Tiêu nắm lấy bàn tay kia: "Cô yên tâm, Vô Hạn sẽ không khiến Chúng Sâm thất vọng."
Lâm Đào Thanh cười: "Tôi biết mà."
Các dự án bà xem trọng chưa bao giờ thất bại.
Khương Tiêu đứng đó nhìn xe đối phương rời đi, tiếp theo nới lỏng cà vạt, đi qua đi lại trước xe mình vài vòng, thậm chí bước chân như đang nhảy.
Dù anh đã chuẩn bị sẵn nhưng tốc độ của Lâm Đào Thanh lại nhanh vượt dự kiến của anh.
Tối nay, Khương Tiêu đón nhận niềm vui bất ngờ.
Có sống lâu mấy thì khi nguyện vọng bỗng được như ý, anh vẫn khó nén nổi mừng rỡ.
Người bảo vệ ở bãi đỗ xe nhà hàng cũng đi tới, có lẽ thấy anh là lạ nên tưởng anh uống say rồi.
"Thưa anh, anh có ổn không ạ?" Anh ấy hỏi: "Có cần