Khương Tiêu hít vào một hơi khí lạnh.
Anh cảm giác mùi rượu trên người Phó Nhược Ngôn càng ngày càng nồng, ngửi thôi đã sắp say.
"Sau khi trở về, tôi cứ suy nghĩ mãi, xem chọn vậy liệu có đúng không." Phó Nhược Ngôn nói tiếp: "Rời xa cậu một thời gian, bây giờ lại quay về tìm cậu, liệu chăng lựa chọn này có ổn."
Khương Tiêu im lặng, thầm nghĩ: Trong cuộc đời này, có lẽ không có sự lựa chọn nào là hoàn hảo.
"Tôi thấy khá ổn.
Hiện giờ chắc anh không hối hận đâu nhỉ Phó Nhược Ngôn? Anh đã rất thành công, và tôi vui thay cho anh." Khương Tiêu nói: "Việc đây có phải lựa chọn đúng đắn hay không còn tùy thuộc vào anh.
Khi anh quyết định rời đi, tôi đã nói rồi, dù làm việc gì, anh cũng sẽ làm rất tốt."
Phó Nhược Ngôn lắc đầu, nói: "Không phải tùy thuộc vào tôi mà tùy thuộc vào em đó Khương Tiêu."
Hắn vươn tay cầm lấy tay Khương Tiêu.
Đang là đêm đông, tay Khương Tiêu ấm áp, tay hắn thì lạnh lẽo.
"Hôm nay anh say rồi." Khương Tiêu nói: "Có vẻ chúng ta nói chuyện đó ở thời điểm này không thích hợp đâu."
"Tôi không say, Khương Tiêu à." Phó Nhược Ngôn nói: "Em biết mà, tôi luôn muốn nói với em rằng tôi rất thích em."
Khương Tiêu biết đôi chút thật.
Chưa bàn đến những điều khác, hôm nay Diệp Miểu Miểu còn trêu ghẹo anh chuyện này, chẳng qua trước đó anh lại nghĩ: Có lẽ cả mình và Phó Nhược Ngôn đều chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Bây giờ xem ra Phó Nhược Ngôn sẵn sàng rồi, anh lại không gật đầu nổi.
Khương Tiêu hiểu một số băn khoăn của Phó Nhược Ngôn.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp nên hắn muốn ổn định hẵng nói sau, chỉ có một vấn đề, đấy là Khương Tiêu không biết mình có thích hắn hay không.
Anh thực sự không biết.
Nói không cảm thấy tí gì là sai, song khó chắc liệu có đủ dũng cảm để ở bên nhau.
Nếu Khương Tiêu chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì thì anh sẽ nghĩ rằng thử xem cũng đâu có sao, Phó Nhược Ngôn là người tốt mà.
Tuy nhiên hiện giờ anh đã trải qua hai mối tình đi vào ngõ cụt, chúng khiến Khương Tiêu sợ sệt phần nào.
Chuyện tình cảm không giống sự nghiệp.
Ở công ty, chỉ cần anh đủ nỗ lực thì sẽ luôn nhận được hồi báo.
Còn trong tình cảm, nếu gật đầu luôn khi chưa biết liệu mình có tiếp nhận được chăng thì anh sợ sẽ xúc phạm bản thân, xúc phạm cả Phó Nhược Ngôn.
Vậy chẳng bằng không nói gì.
"...!Khả năng anh chưa hiểu tôi hoàn toàn rồi." Khương Tiêu nói năng hơi ấp úng: "Tôi...!Phó Nhược Ngôn...!tôi..."
Phó Nhược Ngôn nghe câu trả lời này cũng không sốt ruột.
Hắn biết Khương Tiêu hơi kháng cự về mặt tình cảm.
Hắn nắm tay Khương Tiêu, nói: "Em đừng căng thẳng.
Tôi không muốn đem đến áp lực cho em, tôi chỉ muốn nói em nghe thôi."
Không chỉ với hắn và Lận Thành Duật, Khương Tiêu là một người độc thân, bình thường rất được chào đón, thế nhưng hễ cứ gặp ai thổ lộ thì phản ứng đầu tiên luôn là từ chối.
Diệp Miểu Miểu là ví dụ điển hình.
Hồi mới tiếp xúc, cô ấy vừa trêu ghẹo một câu, hành động đầu tiên của Khương Tiêu chính là lùi một bước.
Đôi lúc chẳng phải kháng cự, mà Khương Tiêu đang sợ hãi.
Vậy nên đối với Khương Tiêu, anh và Phó Nhược Ngôn giữ nguyên trạng thái hiện tại có thể giúp anh thấy mình đang ở khu an toàn, thoải mái hơn hẳn.
Chẳng qua trong mắt Phó Nhược Ngôn, Khương Tiêu như vậy lại có tâm thế đà điểu giống mình của trước đây.
Nếu cậu ấy bằng lòng tiến thêm một bước, có lẽ hai người sẽ còn hạnh phúc hơn.
"Tôi thích em, Khương Tiêu." Hắn lặp lại: "Em đừng sợ."
Khương Tiêu được hắn ôm vào lòng.
Anh tiếp tục ngửi thấy mùi rượu, bèn cựa mình khẽ nhích khỏi lồ ng ngực Phó Nhược Ngôn, tuy nhiên anh không né đi quá xa, tay Phó Nhược Ngôn vẫn đặt trên eo anh.
Anh thực sự không sợ Phó Nhược Ngôn.
"Tôi luôn khao khát được nói ra những lời này, tôi yêu em." Phó Nhược Ngôn đang cậy phần nào men say nhưng hắn cũng nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
Khoảnh khắc nói ra tiếng lòng, cả hắn và Khương Tiêu đều không thể trốn tránh nữa: "Khương Tiêu à, từ khi phát hiện điều này, tôi đã mong mỏi một ngày nào đó mình có thể xứng với em."
Khương Tiêu cảm thấy Phó Nhược Ngôn uống say thật rồi.
Con ma men nào cũng nói mình không say.
Hắn tỉ tê bên tai anh, nói đi nói lại, chỉ là Khương Tiêu không còn kẹo bạc hà để hắn ăn cho tỉnh táo nữa.
Chắc nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi.
Khương Tiêu nhìn hắn, định cất lời, song vừa thấy mặt Phó Nhược Ngôn, anh lại không thể thốt ra thành tiếng.
Khác với những người khác, nói xong, tơ máu đỏ trong đôi mắt Phó Nhược Ngôn không hề lặn đi.
Hắn cứ nhìn anh đăm đăm, nói "Tôi làm nhiều việc như thế chỉ với hy vọng được thích em một cách đàng hoàng công khai".
Hồi mới gặp Phó Nhược Ngôn, anh đã biết và cũng không thấy Phó Nhược Ngôn giống Lận Thành Duật, trái lại giống mình hơn.
Giờ đây, cảm giác ấy lại tới.
Phó Nhược Ngôn giống anh của trước kia.
Hắn nỗ lực thích một người, sẵn sàng làm mọi chuyện.
Anh và Phó Nhược Ngôn giống nhau.
Vậy nên nhất thời Khương Tiêu không nói được gì.
Không rõ có phải tình cờ không, tối nay anh vậy mà lại gặp gỡ Phó Nhược Ngôn, cùng chia sẻ niềm vui của đôi bên, Phó Nhược Ngôn vậy mà lại ở bên anh vào giờ phút này.
"Anh để tôi suy nghĩ kỹ đã." Khương Tiêu hít sâu một hơi: "...!Phó Nhược Ngôn à, tôi phải nghĩ lại, anh không thể ép tôi."
Phó Nhược Ngôn: "Dĩ nhiên rồi."
Hắn vuốt v3 mái tóc Khương Tiêu, thầm nghĩ: Không vội chuyện nhất thời.
Đêm đó, Khương Tiêu ngủ mất ngon.
Đặc quyền của ông chủ chính là không cần đi làm đúng giờ nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, bên Chúng Sâm còn đang chờ anh bàn bạc chi tiết.
Thế nhưng trong lúc làm việc, thỉnh thoảng Khương Tiêu lại lơ đễnh.
Tiệc ăn mừng bộ phim kia của Phó Nhược Ngôn được tổ chức rất hợp lý.
Doanh thu phòng vé đạt 850 triệu – một thành tích khá rực rỡ vào năm 2010, đứng top 3 trong lịch sử điện ảnh, quan trọng là toàn bộ đội ngũ sản xuất có thể cân được cốt truyện hoành tráng đã bị Phó Nhược Ngôn kéo về bên mình.
Khương Tiêu cho rằng thời gian này Phó Nhược Ngôn sẽ vô cùng bận rộn, tâm thế đà điểu của anh lại bắt đầu phát huy, song trên thực tế, qua thời gian đó, Phó Nhược Ngôn rất rảnh rỗi.
Phó Thị có biết bao nhiêu người.
Trước kia rất nhiều chuyện hắn phải tự cáng đáng, hiện giờ hội đồng quản trị chuyển hướng đứng về phía hắn, hầu hết đều cho hắn sai sử, thậm chí Phó Nhược Ngôn có thể tự chủ trương.
Ngày Khương Tiêu nhận được khoản đầu tư 25 triệu tệ, kế hoạch mở rộng công ty đã chứng thực thêm được một bước, các nhân viên dự định làm bữa chúc mừng.
Tuy nhiên tối đó, Phó Nhược Ngôn lại đỗ xe dưới nhà Khương Tiêu.
Diệp Miểu Miểu ra ngoài với Khương Tiêu, vừa thấy hắn đã ra hiệu cho anh đi.
"Chẳng phải đã nói mọi người cùng ra ngoài ăn mừng sao?"