Chuyển ngữ: Trầm Yên
.--.- - -.--..- -..
-....-.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Thực ra Lận Thành Duật cũng muốn nói.
Y muốn hỏi rốt cuộc là thế nào, có phải y nghe nhầm rồi hay không?
Đang đùa ư? Khương Tiêu khỏe mạnh, mười lăm năm nay chưa từng bệnh nặng, hiếm khi cảm sốt gì.
Sao bỗng dưng lại mắc bệnh nặng vậy chứ?
Chẳng qua, y chỉ biết há miệng th ở dốc, không thể thốt ra bất cứ thanh âm nào.
Y bị mất đi năng lực ngôn ngữ tạm thời, quên mất cách nói năng.
Đi công tác một tháng rưỡi, trở về tìm kiếm hai tuần.
Y đã mất liên lạc với Khương Tiêu tổng cộng hai tháng.
Một lần nữa nghe được tin tức về anh, thế mà lại là tin xác nhận Khương Tiêu bị bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
...!Đây là cơn ác mộng nào đó ư?
Trước đấy, y bị Tống Hiệp đập cho não chấn động nhẹ.
Mấy ngày nay đúng là thỉnh thoảng hay bị choáng váng.
Tuy nhiên, lúc nghe tin này, y không những choáng váng mà tầm nhìn còn tối sầm đến độ khó đứng vững.
Những lời tiếp theo của cô Trần vào tai trái ra tai phải, y chẳng nghe lọt thêm câu nào nữa.
Ấy là một nỗi sợ xuất phát từ đáy lòng, khiến y không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài, thậm chí cả tiếng tim mình đập.
Khương Tiêu bị bệnh.
Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
Y tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ này một cách máy móc, chầm chậm nhấm nuốt từng chữ.
Mấy chữ tựa lưỡi dao đâm xuyên từ tai vào đến cõi lòng y.
Vừa nhấm nuốt xuống, chúng đã quay cuồng trong lòng.
Lưỡi dao cắt xé máu thịt y, gây ra cơn đau khó nói nên lời.
Và rồi, y lại nghĩ đến chuyện khác.
—— Khương Tiêu bệnh nghiêm trọng như vậy mà đến bây giờ y vẫn chưa tìm được anh.
Y đã đứng bên ranh giới phát điên, chỉ còn chút lý trí cuối cùng mong muốn tìm thấy Khương Tiêu níu giữ.
Thế nhưng chút xíu lý trí này lại đẩy y tới trước nhiều sự thật còn tàn khốc hơn.
Có tin tức do kế toán Trần cung cấp, Lận Thành Duật tận dụng mối quan hệ, lập tức tra được hàng loạt tin khác.
Thực chất, khi linh cảm ra Khương Tiêu gặp chuyện ở chỗ Tống Hiệp, y đã nghĩ đến việc tới bệnh viện tìm.
Liễu Giang có khá nhiều bệnh viện, tuy nhiên không phải ai cũng xem được dữ liệu khám bệnh trên hệ thống.
Dẫu tìm được mối quan hệ thì dữ liệu được chia thành nhiều phần, mỗi bệnh viện có hệ thống riêng và hệ thống cũng có thẩm quyền riêng.
Một số bệnh viện cũ chỉ có hồ sơ giấy cho các thông tin nhất định.
Y chỉ cung cấp danh phận, không biết khám ở bệnh viện nào, khám bệnh gì, thời gian cụ thể là bao giờ, người khác có muốn cũng chẳng tìm được.
Lục tìm mấy ngày trời, cùng lắm y chỉ được biết rằng các bệnh viện lớn ở Liễu Giang không ghi nhận thông tin nằm viện của Khương Tiêu.
Kế toán Trần khác với y, mục đích của cô cụ thể chuẩn xác hơn nhiều —— Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Khương Tiêu.
Thời gian còn cực kỳ rõ ràng, quả nhiên vừa tìm là trúng luôn.
Lần theo báo cáo kiểm tra sức khỏe kia, cuối cùng Lận Thành Duật cũng nhận được bệnh án đã đóng dấu.
Không ai lừa y, không phải ảo giác.
Đúng là bệnh bạch cầu giai đoạn cuối.
Y ngồi bệt trên nền nhà bệnh viện, biểu cảm trên gương mặt chững lại tựa như thời gian ngưng đọng.
Đừng nói y, đến mấy người bạn đi cùng Lận Thành Duật cũng im lặng nhìn nhau, vẻ mặt khôn lường.
Dạo này dù đang lo công chuyện gì, bọn họ cũng bị Lận Thành Duật kéo đi tìm người phụ.
Đã bao giờ thấy y điên thành nông nỗi này đâu?
Phía bạn bè Khương Tiêu thì liên tục cản trở, đồng sức đồng lòng mắng Lận Thành Duật đến máu chó ngập đầu.
Bọn họ dồn nén uất nghẹn, trong lòng dù ít dù nhiều cũng có ý kiến.
Chẳng phải chỉ là hai vợ chồng xích mích khó chịu thôi à? Cớ gì phải làm đến mức khó coi như vậy?
Thế nhưng sự thật dần lộ ra, trái lại chứng minh những người đó đều mắng đúng, thậm chí mắng vậy còn là nhẹ.
Xem thời gian, Khương Tiêu khám ra bệnh bạch cầu vào đầu năm, giờ đã sắp tháng 8 rồi.
Lận Thành Duật thực sự chẳng hề hay biết, tới nỗi việc này cũng không do y tra được.
Người tra ra là kế toán lâu năm làm việc tại công ty Khương Tiêu - một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi bình thường tự tìm được rồi chuyển lời cho y mà thôi.
Lận Thành Duật chỉ quen biết rộng hơn, tra ra kỹ càng thêm chút nữa.
Thế nhưng đến mức thất lạc người thế này thì thực sự khó mà tin nổi.
Là người yêu với nhau mà chẳng hiểu Khương Tiêu bằng một cấp dưới ở nhà máy của đối phương.
Liên tưởng tiếp, Khương Tiêu bệnh nặng vào đúng lúc sự nghiệp Lận Thành Duật rực rỡ nhất, công ty phát triển không ngừng.
Y tiếp nhận đủ loại hội nghị giao lưu thăm hỏi, bận từ đầu năm tới tận giữa năm vẫn chưa ngừng.
Đầu năm dành phần lớn thời gian ở Tân Hải, sau đó còn chạy ra nước ngoài, vậy nhưng lúc về qua nhà lại không hề phát hiện.
Không biết khi ấy Khương Tiêu thấy cảnh này có cảm thụ gì.
...!Mẹ nó, thế không chia ly mới là lạ.
Nhìn chung, đám bạn bên cạnh Lận Thành Duật đều có giá trị con người xa xỉ, có mấy người còn là đàn ông đa tình dạo qua biết bao bụi qua chốn nhân gian, vậy mà nghe được chuyện này, không một ai che lại lương tâm đứng về phía Lận Thành Duật.
Tình cảm mười lăm năm trời.
Bây giờ đối phương bệnh nan y, dẫu chỉ quan tâm chút xíu thôi thì cũng chẳng đến nỗi biến thành thế này.
Chẳng qua, ngoài những gì người khác thấy được, Lận Thành Duật còn biết nhiều hơn.
Sự thật quặn thắt ruột gan hơn cả vẻ bề ngoài.
Trên sổ khám bệnh có ghi thời gian.
Y nhớ rõ mốc thời gian này.
Thì ra hôm ấy Khương Tiêu gọi cho y nhiều cuộc như vậy là để nói y biết chuyện anh mắc bệnh.
Thế mà y không nghe, còn bảo thư ký Lâm trả lời.
Mới đây thư ký Lâm đã để lộ thái độ với Khương Tiêu trước mặt y, ngày đó chắc chắn ngữ điệu cô ta rất tệ.
Không chỉ gọi điện, Khương Tiêu còn nhắn tin WeChat.
Mấy hôm nay Lận Thành Duật đã từng lướt xem thử.
Giờ đây xem lại, cuối cùng y cũng đích thân cảm nhận được sự hoảng loạn và bối rối của Khương Tiêu khi ấy.
"Anh có chuyện muốn nói với em."
"Mình gặp mặt nói thì tốt hơn."
"Chừng nào em trở về vậy?"
"Chuyện gấp đó."
"Rảnh thì trả lời anh chút được không?"
"..."
Y không xem ngay, một tiếng sau mới phản hồi một câu: "Đang bận, Tiêu Tiêu ngoan, lát nữa em liên lạc với anh."
Sau đấy, y bảo thư ký Lâm gọi điện.
Cuối cùng, Khương Tiêu đã không chờ được y.
Lúc đó, Tiêu Tiêu của y đã đau lòng đến mấy kia chứ.
.
Truyện Võng Du
Anh ấy vốn muốn nói với mình, cuối cùng lại chẳng có cơ hội nói ra.
Vậy nhưng cảm xúc vô dụng nhất trên thế giới này chính là hối hận.
Y tự làm ra chuyện đó, giờ có đau khổ cũng chẳng cứu chữa bù đắp được nữa.
...
Mấy hôm trước, thư ký Lâm thấy chức vụ của mình trong công ty cứ hạ rồi lại hạ.
Trên thực tế, cô ta cũng chẳng hiểu nổi tại sao.
Hôm nay bỗng nhiên bị gọi ra hỏi chuyện liên quan đến Khương Tiêu, còn là chuyện nửa năm về trước, cô ta nào nhớ mình trả lời thế nào.
"...!Anh ấy thực sự chưa từng nói gì với tôi!" Cô ta nhấn mạnh lại: "Tôi cũng chỉ làm theo ý sếp Lận, nói với anh ấy rằng công ty đang bận thôi mà!"
Cô ta thật sự không rõ Lận Thành Duật đang làm gì.
Thao tác cơ bản là ứng biến tùy tình hình thì rất bình thường với cô ta.
Chuyện đến nước này, cô ta vẫn không thấy mình sai ở đâu.
Công việc của cô ta đã rối tinh rối mù hết lên.
Hôm nay hỏi, có lẽ cũng thầm biết mình không trụ nổi ở công ty này nữa rồi.
Dù sao cũng vạch mặt nhau, cuối cùng, cô ta bắt đầu nói không thèm lựa lời với Lận Thành Duật.
"Sếp Lận cần gì phải giả vờ yêu lắm thương lắm trước mặt tôi? Khương Tiêu giận dỗi trốn đi, tình trường thất bại nên sếp định đẩy trách nhiệm cho một nhân viên bình thường như tôi chứ gì?" Cô ta cười khinh khỉnh một tiếng: "Nhiều lần liên hệ nhưng tôi toàn truyền đạt ý của sếp! Sếp có gọi anh ấy tới đối chất tôi cũng vẫn nói vậy thôi!"
Lận Thành Duật đứng ngay đối diện cô ta.
Nghe xong những lời này, y lặng thinh tại chỗ, không phản bác.
Nếu lúc đó thư ký Lâm cố ý không chuyển lời của Khương Tiêu đến mình thì y còn có được đôi lời giải thích.
Tuy nhiên không hề.
Có lẽ khi ấy Khương Tiêu đã thất vọng về y đến tột cùng.
Quả thực, đây là vấn đề giữa y và Khương Tiêu, hoàn toàn không liên quan đến những người khác.
Tất cả đều là lỗi của y, đều do y tạo thành.
Y vô tâm với Khương Tiêu, khiến cho những người xung quanh y cũng không quan tâm đến anh.
Sau khi Khương Tiêu mắc bệnh và mất tích, y mới bất giác nhận ra mình quan tâm anh tới vậy.
Thì ra mình yêu anh ấy sâu đậm hơn tưởng tượng gấp trăm lần.
Giữa cơn tuyệt vọng, y mới phát hiện ra sự thật này.
Giờ đây, y mờ mịt chẳng rõ đường đi, khổ sở hơn hồi chưa có bất kỳ tin tức nào rất nhiều.
Ấy vậy mà y vẫn không gặp được Khương Tiêu.
Đây là sự trừng phạt và tra tấn y xứng đáng phải chịu.
Lận Thành Duật đã không ngủ ngon mười ngày trời, hôm nay cũng vậy.
Buổi tối về nhà, y không dám vào căn phòng ngủ nhìn chiếc giường trống trơn kia.
Y cầm điện thoại, xem đi xem lại tin nhắn Khương Tiêu gửi mình lúc đó.
Đêm hôm vắng lặng, khi đã tắt đi toàn bộ đèn trong phòng, ngón tay y run