Chuyển ngữ: Trầm Yên
.--.- - -.--..- -..
-....-.--.-.......- --- -.
--.
-....- --- -.
--....-.- -.
--..---- ----.
---..
Bệnh viện tư nhân Cây Hạnh Phúc khá gần Liễu Giang, tốn khoảng hai tiếng lái xe.
Sau khi ra khỏi nhà Tống Hiệp, Lận Thành Duật lập tức tới đây.
Trên đường đi y cũng tranh thủ hỏi han thông tin về bệnh viện này, chủ yếu do nó không có tiếng tăm bên ngoài, y lần đầu nghe tên, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lo lắng.
Hỏi xong, y nhận phản hồi khá tích cực, thậm chí bác sĩ y tìm được ở nước ngoài cũng biết nơi này.
Cây Hạnh Phúc vốn là viện điều dưỡng đứng đầu trong giới nhà giàu, sau dần mở rộng thành một bệnh viện tư nhân có lợi nhuận kiểu đắp lên bằng tiền.
Mấy người bạn của Khương Tiêu vẫn có chút năng lực, cũng vô cùng tâm huyết, tìm cho anh nơi này.
Hy vọng có vẻ càng lúc càng lớn.
Y không thể chờ thêm để gặp Khương Tiêu.
Đối phương còn nói với y rằng nếu Khương Tiêu được chữa trị ở Cây Hạnh Phúc thì đúng là tin tốt.
Mặc dù nơi này không phải bệnh viện tốt nhất nhưng chắc chắn cũng thuộc top đầu.
Hơn nữa, nếu quá trình theo dõi thuận lợi thì người bệnh sẽ có cơ hội cao sống thêm vài năm.
Bác sĩ Lận Thành Duật mời từ nước ngoài về sắp đến nơi rồi, lát nữa máy bay sẽ tới Cây Hạnh Phúc.
Mọi sự đều thuận lợi, mãi cho đến khi y ôm theo hy vọng khấp khởi gặp được bác sĩ Liễu.
Bà đã hơn 50 tuổi và cũng là chuyên gia về bệnh bạch cầu.
Thấy Lận Thành Duật xông thẳng tới văn phòng mình, bác sĩ điềm tĩnh này cũng bị y dọa sợ.
"Cậu Lận đúng không? Cô Tống đã gọi cho tôi trước." Bà ổn định lại tinh thần, nói: "Hồ sơ của Khương Tiêu đều ở chỗ tôi, cậu..."
"Lát nữa tôi sẽ xem." Lận Thành Duật vừa xuống xe đã chạy tới đây luôn.
Y thở hồng hộc, nhưng nghĩ sẽ được gặp Khương Tiêu ngay thì mắt sáng bừng lên: "Tôi muốn gặp Tiêu Tiêu, bây giờ anh ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ Liễu sửng sốt.
Bà không biết đây là người quen nào của Khương Tiêu, sao lại hỏi câu kiểu này?
"...!Cô Tống không nói với cậu ư?" Bác sĩ Liễu nhìn y: "Khương Tiêu đã qua đời vào ngày 13 tháng trước."
Bà đã từng trải nhiều, biết lúc này thay vì nói khéo, thẳng thắn luôn vẫn hơn.
Lận Thành Duật hóa đá tại chỗ.
Y dường như mất đi năng lực phân tích ngôn ngữ vào khoảnh khắc ấy.
"Qua đời" nghĩa là gì cơ? Không phải Khương Tiêu đang ở đây tập trung chữa bệnh sao?
Trong mắt bác sĩ Liễu, người này vừa nghe bà nói xong thì chìm trong yên lặng.
Vốn đang thở hồng hộc vì chạy tới đây, giờ lại bỗng chốc đứng hình.
Cứ như cậu ấy mới là người đột ngột qua đời.
"...!Tiêu Tiêu đang ở phòng bệnh nào vậy?" Lận Thành Duật sững ra một lúc rồi lại hỏi tiếp: "Có phải anh ấy không muốn gặp tôi không?"
Bác sĩ Liễu nhất thời không đáp.
"Anh ấy không chịu gặp tôi cũng không sao, nhưng mà...!nhưng mà tôi đã tìm bác sĩ cho Tiêu Tiêu, bác sĩ sẽ tới ngay.
Tiếp đó...!tiếp đó phải kiểm tra, còn phải...!tập trung chữa bệnh." Mấy ngày nay hễ nhắc đến Khương Tiêu là Lận Thành Duật lại không ngăn được nước mắt, vậy mà lúc này y lại không khóc, nói năng lộn xộn: "Bác sĩ đã nói với tôi rồi...!phương án trị liệu...!còn cả trường hợp thành công...!Ông ấy đã nói rõ rằng bệnh máu không phải bệnh nan y, trước đấy...!trước đấy có cả người sống đến 3-4 năm, kiên trì thêm thì không chừng sau này sẽ tìm ra phương pháp mới, có khả năng chữa khỏi hẳn...!Vẫn có cơ hội cứu được Tiêu Tiêu...!Tiêu Tieu sẽ trở về...!Tôi không gặp anh ấy cũng được...!nhưng bác sĩ...!anh ấy nhất định phải để bác sĩ khám thử."
Nghe đến đây, bác sĩ Liễu thở dài.
"Đúng vậy, nếu Khương Tiêu lựa chọn phương án điều trị tích cực thì Cây Hạnh Phúc chúng tôi có thể sử dụng những loại thuốc và trang thiết bị tốt nhất, ít nhất tôi dám đảm bảo cậu ấy có thể sống đến cuối năm nay." Bác sĩ Liễu nói: "Cái gọi là 3-4 năm cũng không phải điều không thể."
Khương Tiêu mới ngoài ba mươi, tình trạng sức khỏe vẫn đủ khả năng.
Quá trình điều trị bệnh nan y bị ảnh hưởng bởi tâm thái, hoàn cảnh của người bệnh, trình độ y tế và một số yếu tố khác.
"Nửa năm" mà bệnh viện nhân dân địa phương đưa ra chẳng qua chỉ là một giá trị bình quân để tham khảo.
Chỉ cần Khương Tiêu có thể tiếp nhận điều kiện chữa trị tốt thì con số tuyệt đối sẽ không dừng tại đây.
"Nhưng khi đến bệnh viện, cậu ấy chỉ muốn điều trị duy trì." Bác sĩ Liễu nói: "Điều trị bằng hóa chất có thể giúp cậu ấy sống sót.
Tuy nhiên điều trị bằng hóa chất và các cuộc phẫu thuật là quá trình rất đau đớn.
Khương Tiêu không muốn vậy, nên..."
Đó là sự lựa chọn của người bệnh.
Cả bệnh viện và bác sĩ chủ trị đều không thể tác động đến.
Thậm chí đó còn không thể gọi là điều trị duy trì, nói săn sóc trước lúc lâm chung thì đúng hơn.
Điều này cũng có cái lợi là sẽ giúp giảm tối đa đau đớn cho người bệnh trước lúc chết, cái chết cũng rất có thể diện.
Bác sĩ Liễu đưa ra bản sao bệnh án của Khương Tiêu.
Sau khi cô Tống gọi điện đến, bà đã chuẩn bị xong xuôi.
"Cậu xem đi, cũng có thể mang nó đi." Bà nói: "Nén đau thương."
Lận Thành Duật không nhận, đứng ngơ ngác tại đó, còn không biết đưa tay ra.
Những lời trước đó là sự thật được trần thuật từ góc nhìn chuyên nghiệp của bác sĩ.
Song, dù đã gặp qua nhiều người bệnh như Khương Tiêu, bác sĩ Liễu vẫn ấn tượng sâu sắc về anh.
Thấy trạng thái này của Lận Thành Duật, bà không khỏi nhiều lời đôi câu.
"Cậu ấy là một người khá tốt." Bà kể: "Cực kỳ tốt tính, cũng không oán trời trách đất.
Các hộ lý chăm sóc cậu ấy đều siêu thích cậu ấy.
Cậu ấy rất hay cười, trông không giống bệnh nhân chút nào."
Cũng không nhìn ra thực tế trong lòng người này chẳng còn ý chí sinh tồn nào.
Không hiểu sao tuổi trẻ vậy mà đã hết muốn kiên trì tiếp.
Tuy nhiên, nếu thực sự có thiên đường thì chắc hẳn người như Khương Tiêu sẽ được lên đó.
"Cậu ấy ở đây một mình trong một tháng, không cho ai tới thăm.
Tôi hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói biệt ly trước khi chết là một chuyện gây khó chịu.
Chắc chắn lúc đó cậu ấy xấu lắm, sẽ khiến người ta thấy buồn thương." Bác sĩ Liễu nói tiếp: "Vậy nên cậu ấy chỉ lẳng lặng tới rồi lẳng lặng đi.
Cậu ấy mong rằng sau khi mình đi, những người quan tâm đến cậu ấy đừng quá đau buồn.
Cậu Lận chắc hẳn cũng là bạn của cậu ấy.
Người chết đã rời đi nhưng người sống vẫn phải sống tiếp."
Bác sĩ Liễu từng thấy Khương Tiêu viết những lá thư với từng câu từng chữ rất nghiêm túc nhân lúc còn sức.
Những lá thư này được gửi tới cho bạn bè của cậu ấy sau khi cậu ấy qua đời, đây cũng là một cách chào tạm biệt.
Chẳng qua, cậu ấy chưa kịp viết xong, có địa chỉ còn không ghi rõ ràng, có cả chỗ viết lúc mất sức, những con chữ nguệch ngoạc, thư hỏng bị cậu ấy vứt đi nhưng hộ lý chăm sóc cậu ấy lén nhặt về, cuối cùng tập hợp ở chỗ bác sĩ Liễu.
Song, điều xấu hổ chính là khi lấy những bức thư đó ra, bác sĩ Liễu lại phát hiện không có một phong thư nào dành cho người trước mặt.
Bà cho rằng có một phong thư, tuy nhiên nhìn kỹ thì chữ trên bìa thư không phải "Lận" (蔺) mà là "Nghe" (闻), thư này cho người khác, thật tiếc là cũng chưa viết xong.
Về sau Khương Tiêu không còn sức nữa nên nét bút quanh co uốn lượn, lỗi chính tả cũng nhiều lên, quẹt tới quẹt lui, nét chữ xiêu vẹo.
Bác sĩ Liễu cũng thấy sai, khó trách cậu ấy muốn vứt.
Không phải thư cho y nên bác sĩ Liễu lấy lại thư cất đi.
Người này trông có vẻ còn đau khổ hơn những người bạn khác của Khương Tiêu rất nhiều.
Chẳng qua, cậu ấy tới trễ thế này, Khương Tiêu vậy mà cũng không để lại gì cho đối phương.
"...!Khương Tiêu có nhiều bạn bè lắm." Bác sĩ Liễu tìm cớ giải thích: "Cậu ấy chưa kịp làm xong rất nhiều chuyện."
Phim truyền hình trên TV chưa xem hết, sách đặt tại đó chưa đọc xong.
Khương Tiêu còn biết móc thỏ len, tâm huyết dâng trào móc tận năm con, đến con thứ sáu thì mới làm được nửa.
Những thứ này được các bạn của anh mang đi hết từ tháng trước, không để lại cho Lận Thành Duật bất cứ thứ gì.
Một lát sau, Lận Thành Duật cử động, nhận lấy bệnh án bác sĩ Liễu đưa.
Y không dám mở ra.
"Tôi không phải bạn của Khương Tiêu." Y cất lời: "Tôi là...!người yêu của anh ấy.
Chúng tôi ở bên nhau...!đã mười lăm năm."
Nói xong câu đó, chính y cũng cảm thấy mình không xứng đáng.
Bác sĩ Liễu sửng sốt một lúc lâu, không biết nên nói sao cho phải.
Bà không đánh giá chuyện tình cảm của người khác, nhưng sự việc trước mắt thật sự quá đáng quá rồi.
Việc duy nhất bà làm được chính là dẫn y tới xem phòng bệnh của Khương Tiêu, dù điều đó cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
"Ngày mai sẽ có người bệnh mới chuyển vào, chỉ cho cậu xem trong hôm nay được thôi.
Về sau không phải người thân quen thì sẽ không được vào đây." Bà nói: "Thực ra cũng chẳng sót lại gì, chúng tôi đã quét tước qua cả rồi."
Giọng điệu và thái độ của bà lạnh nhạt hơn trước rất nhiều.
Khương Tiêu mất vào ngày 13 tháng trước,